MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 136

Lão tôi đây “hạt hoa” già một kiếp,

Đùi vô dụng đành sống nhờ mồm mép,

Bước đường sinh tồn chẳng cháu con,

Phải làm gì để đời không hối tiếc?

“Ông có hát thế chứ hát nữa tôi cũng không thương hại mà cho tiền đâu.”

Anh chẳng bố thí cũng nào chi,

Nhưng xin nghe nốt những gì tôi ca,

Tôi cúi người, đầu quay về phương bắc,

Một hơi dài tôi hát suốt sớm khuya,

Ông anh ơi, chớ thấy phiền muộn gì,

Dầu hai năm nữa mõ ni vẫn dùng.

Quán hàng anh e rơi vào cùng cực,

Chẳng bán nổi hai đồng hay một cắc,

Không cho tiền lão cũng chẳng xá chi,

Vẫn chúc anh được mua may bán đắt.

Quanh năm suốt tháng anh lay lắt,

Bao kẻ vòi tiền, thêm quay quắt,

Bỗng dưng nhà nhà chịu nhiễu nhương,

“Hạt hoa” ngày càng lan rộng khắp.

Ôi bác mẹ tôi ơi!

Hồi năm chín tám tôi thời hẵng xuân,

Hồng thủy kéo đến quét thôn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.