MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 244

“Hơn bốn vạn.” - Bảo Nguyên trả lời.

Người đàn ông mặc đồ tây lôi ra bốn cọc tiền, nói: “Cứ từng nghìn một

thế này mệt quá, chúng ta lôi hết tiền ra một lần luôn đi, có được không?”

Bảo Nguyên hiểu đối phương đang định dọa cho mình sợ mà tự rút lui,

nhưng hắn nào sợ gì. Bảo Nguyên ném hết số tiền có trên bàn ra, nói:
“Được, theo thì theo, ông hạ bài đi.”

Người đàn ông mặc đồ tây hạ bài, ông ta vừa lật bài từ từ vừa nhìn Bảo

Nguyên, nói: “Cậu tự xem đi.” Bảo Nguyên há hốc miệng, mãi đến tận sau
này hắn vẫn không quên nổi ván bài của đối phương: Ba cây K!

Rõ ràng lúc đầu hắn thấy đối phương có hai cây K và một cây ba bích,

nhưng không thể hiểu nổi vì sao nó có thể biến thành bộ ba K được.

Trên đường về nhà, hắn không một xu dính túi, còn mắc rất nhiều nợ,

trời nổi gió lớn, bên ngoài rất lạnh.

Mẹ Bảo Nguyên vì trốn chủ nợ, đành bỏ về quê, rồi bất đắc dĩ phải ở

cùng bà cô. Vợ hắn đưa đứa con trai về nhà ngoại tá túc. Bên ngoài tiếng
pháo nổ tưng bừng, người người nhà nhà đang hân hoan đón năm mới, Bảo
Nguyên chỉ còn biết đau đớn, khóc lớn lên giữa đêm.

Bảo Nguyên đến nhà bố mẹ vợ tìm vợ con, đứa con trai chạy ra mở cửa,

gọi hắn một tiếng “cha”. Người vợ tức giận véo đứa trẻ một cái, sau đó vừa
đánh vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mắng: “Không được gọi hắn ta là
cha, đó không phải cha mày, mày không có cha, cha mày chết lâu rồi.”

Đứa trẻ ba tuổi đáng thương chỉ còn biết nhìn Bảo Nguyên bằng đôi mắt

ngấn lệ.

Nhiều năm sau đó, hắn vẫn thường ám ảnh hằng đêm bởi ánh mắt tủi

thân của đứa con trai mình.

Kể từ đó, mọi câu chuyện liên quan đến Bảo Nguyên đều xảy ra ở tha

hương đất khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.