MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 52

“Anh có mũ à?”

“Không! Tôi không có tai!”

Người mặc phong phanh ngồi co ro dưới góc tường giữa gió đông không

phải là bạn, nên bạn khô- ng bao giờ hiểu được cảm giác lạnh lẽo đó ghê
ghớm nhường nào.

Những con người sống trong những gian nhà ổ chuột trên bờ đê kia cũng

có cuộc sống riêng, cũng có những câu chuyện riêng của họ. Nghề nghiệp
chính của họ là nhặt rác. Bờ tây của con sông là một bãi rác, bờ đông là khu
tái chế.

Họ ngày ngày nhặt những thứ có thể tái sử dụng từ bờ tây mang bán cho

bờ đông, cứ như thế nhặt nhạnh sống qua ngày.

Họ phải dậy sớm hơn cả những con chó trong thành phố, chưa tờ mờ

sáng đã phải đi khắp ngõ hẻm, mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai bù xù, trong
tay cầm chiếc gậy móc rác, dưới nách kẹp chiếc bao đã vá nhiều chỗ, thấy
thùng rác nào là tới bới nhặt một hồi.

Nhặt rác cũng cần có kinh nghiệm. Một tay lão làng dạy một đứa mới

vào nghề: “Nhóc con, nghe ta bảo đây này, Cục Công thương, Cục Thuế
nhà nước, Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình, Cục Công an, Ban Tuyển sinh,
các bệnh viện, Hội Tín dụng thành phố, nhà khác Ủy ban huyện, Cục Giao
thông, thùng rác ở mấy chỗ đấy “béo” lắm.”

Dưới sông Kim Sa có cục đá mang tên “Ná Công”, có người phu thuyền

bắt được một con trai trên phiến đá đó, trong con trai có viên ngọc lớn. Ở
đằng tây nam khu nhà công nhân viên chức của công ty thuốc lá Thương
Châu có một thùng rác, từng có một kẻ may mắn nhặt được nguyên một
cây thuốc chưa hút vứt ở đó, khi bóc ra nào ngờ bên trong là từng xấp tiền
một trăm tệ được gấp cẩn thận.

Những kẻ nhặt rác thỉnh thoảng cũng kiêm cả mua sắt vụn, đôi khi chúng

ta nghe thấy tiếng rao vọng ra từ các ngõ nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.