MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 55

Cô cũng từng phản kháng, muốn chạy trốn. Mắt trái của cô trông đưa

tình hơn mắt phải, vì mắt phải đã bị ông chủ Xa đập mù. Nhưng điều đó
cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, có người phụ nữ nào không
phải là thiên thần cơ chứ?

Cô cũng từng có tuổi xuân, từng mơ mộng, từng tự chắp cánh cho những

ước mơ đó bay lên.

Cô nhẫn nhịn tất cả, từ bỏ tất cả, mất tất cả, cô bắt đầu bỏ mặc số phận

an bài. Một đêm nọ, cô khó chịu nôn vội ra ngoài cửa sổ một mớ chua loét,
nói trong nước mắt: “Làm con đàn bà xấu xa cũng đành!”

Kể từ đó, Kim Châu không còn sợ hãi điều gì nữa, ai ôn tồn, ai thô bạo,

ai thương hại, ai miệt thị cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô.

Càng ngày Kim Châu càng cảm nhận rõ niềm vui khi làm một người đàn

bà đốn mạt, chẳng cần phải che đậy điều gì, mỗi khi đêm xuống, cơ thể cô
đung đưa như lá sen trước gió.

Khi không có khách, cô bị ông chủ Xa hành hạ. Một ngày nọ, cô hỏi ông

chủ Xa: “Vợ anh đâu?”

Ông chủ Xa cười ha hả, vỗ cái bụng to kềnh, nói: “Ở trong đây này!”

Có lúc Kim Châu cũng nhớ đến cha mình, cô khô- ng bao giờ quên được

gương mặt ông lúc ra đi.

Đôi khi, cô cũng cảm thấy ô nhục, cô thường nghĩ, nếu cha mình dưới

mồ mà biết con gái diệu giờ là một gái điếm, chắc ông phải muốn chết
thêm lần nữa mất.

Đức hạnh là một chiếc hộp vuông vắn và gò bó, bên trong đựng đầy

những tà niệm. Những gã đàn ông nhặt rác độc thân sống bên cạnh, cả
những tên thanh niên cũng đủ mặt dày đến tìm cô “mua bán”, còn trả giá rất
chuyên nghiệp: “Cô đòi đắt thế, hàng xóm láng giềng cả, lấy rẻ chút đi, coi
như là khuyến mại. Nhặt rác kiếm tiền cũng khó nhọc, suốt ngày phải đội
mưa đội gió, cô cũng biết còn gì…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.