MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 10

Buổi tối lúc sắp đi ngủ, ngoại hỏi tôi: “Con muốn biết vì sao hôm nay

phải ăn cháo mồng 8 tháng Chạp hả?”

- Dạ, con hỏi bố cả buổi, bố không trả lời, còn nói con lắm lời nữa.

- Lúc có bố con, ngoại không tiện nói. Kỳ thật, hôm nay ăn cháo mồng 8

tháng Chạp là có nguyên do. Hôm nay là ngày kỷ niệm Phật Tổ thành đạo.

- Phật Tổ là ai vậy?
- Chính là ông Phật trong đại điện mà ngoại dẫn con đi chùa đó.

- Ông thành Phật, tại sao chúng ta lại phải ăn cháo?
- Là như vầy - Ngoại chậm rãi nói với tôi - Phật Tổ là người Ấn Độ, sống

cách nay hơn 2000 năm.

- Ấn Độ ở đâu?

- Rất xa, rất xa, độ khoảng hơn một vạn dặm. Ngài thấy mọi người thọ

khổ, thọ tội, bèn nghĩ ra một phương pháp tạo phước cho người đời. Ngài
suy nghĩ, suy nghĩ, không ăn cũng không ngủ.

- Không ăn, không ngủ làm sao được?
- Chính thế! Ngài bị hôn mê. Sau đó, một cô gái chăn dê đi ngang, trông

thấy Ngài như vậy, bèn vắt một bát sữa, để một chút gạo, nấu thành cháo
loãng dâng ngài. Uống xong bát cháo, Ngài có sức, ngồi dưới gốc cây quán
tưởng một thời gian dài, đột nhiên vào một hôm Ngài tìm ra phương pháp.
Phương pháp này là để người tin theo Phật, như vậy, Ngài thành Phật Tổ.
Sau này, mỗi năm đến ngày này, mọi người đều ăn cháo để nhớ nghĩ về
Phật Tổ. Thời gian dài, trở thành thói quen.

- Phật Tổ thật giỏi, rất nhiều người vì Ngài mà ăn cháo.
Tôi lớn lên mới nhận thức được Ngài quả là tuyệt vời.
Quê hương của tôi có câu ngạn ngữ: “Lão thái thái, đừng lo phiền. Ăn

cháo mồng 8 tháng Chạp là đến năm mới rồi”. Sau ngày này, mọi người
đều chuẩn bị đón năm mới; trẻ con cũng vừa bẻ quày ngón tay đếm, miệng
vừa hát lên bài ca dao: “Hai mươi ba, cúng kẹo dẻo”. Ngoại nói đây là tục
hối lộ ông Táo, khẩn cầu ông về Trời nói tốt cho chúng ta. “Hai mươi bốn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.