MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 137

trong khu đại học, rất yên tĩnh. Tại bàn ăn, tôi cùng vợ chồng anh thảo luận
kế hoạch tham quan. Peter nói tình hình nơi đây càng lúc càng rối ren, một
mình tôi đi e rằng không an toàn. May là anh có quen một người bảo tiêu,
chủ của người bảo tiêu này đã về Anh nghỉ phép, anh ta đang rảnh rỗi, tôi
có thể thuê anh ta mấy ngày. Nhớ lại lúc ở phi trường, có được người bảo
tiêu, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Buổi sáng, Keewar đến đón tôi, tuy anh không giống như những người

đàn ông cao to mà tôi gặp ở phi trường, nhưng rất vạm vỡ. Gương mặt anh
không biểu lộ tình cảm. Anh mặc áo màu lam, quần rộng màu tro giống đàn
ông Pakistan thường mặc, đeo kính đen. Tôi hỏi anh xem có thể mang máy
chụp hình không, anh lạnh lùng nói: “Vì sao không? Chúng tôi có thể nổ
súng bắn bất cứ ai trên đường, thì sao cô lại không thể chụp hình chứ?”
Xem ra, tôi thật sự đến địa bàn của người Pashhtun rồi. Tôi đảo mắt nhìn
anh, rất may là anh không mang súng. Nhưng anh hỏi tôi có muốn xem
súng của anh không? Giống như nhà ảo thuật, anh rút ra một khẩu súng
ngắn. “Súng thiệt chứ?” tôi hỏi. “Tự rờ xem” anh nói. Từ trước giờ chưa
từng sờ qua nó, tôi chỉ cảm thấy nó lạnh ngắt, cộm tay. Keewar nói: “Nơi
đây là Peshawar, để sống còn nam giới mỗi người già trẻ đều có súng. Hơn
nữa không chỉ một khẩu, càng nhiều càng tốt. Peshawar có một thị trường
chuyên bán vũ khí như: đạn, súng trường, súng ngắn, thậm chí cả súng
B40, tất cả đều có. Cô có muốn đi xem không? Nó nằm ngay con đường
trên tuyến Khyber”. Tôi nói để suy nghĩ lại.

Tôi rất muốn xem biên giới Khyber của Pakistan và Afghanistan. Năm

đó ngài Huyền Trang cũng ngang qua đây đến Peshawar. Tôi mong được
men theo con đường này để truy tìm vết tích ngài Huyền Trang, dù có đứng
đằng xa nhìn, cũng hy vọng được thấy nó như thế nào. Nhưng muốn đi đến
đó phải được sự cho phép của thủ lĩnh bộ lạc nơi đó. Các con đường thông
hướng khu lân cận Peshawar đều là lãnh địa của bộ lạc Pashhtun. Trên thực
tế chính phủ Pakistan không quản lý nơi này - từ lúc bị Anh thống trị kéo
dài đến nay. Người Pashhtun có luật pháp riêng của họ, do hội nghị các bộ
lạc đề ra. Văn phòng của họ ở trong ngôi nhà rộng thuộc khu thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.