MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 261

Chương 11

Bảo vật Đôn Hoàng

Tại Đôn Hoàng, ngài Huyền Trang được cùng với đức Phật, Quan Âm
Bồ tát trong thạch khu, thọ sự đảnh lễ của vạn người đến đây chiêm
bái. Tại ngôi chùa Lôi Âm mà Đường Tăng từng đến, tôi thể nghiệm
được chân đế của Thiền tông: “Nơi đâu cũng là thiền.” Có thể chỉ trải
qua thể nghiệm tâm linh từ chuyến tây hành, mới tìm được sự an tịnh
chân chính của nội tâm.

Chặng đường từ Vu Điền đến Đôn Hoàng, trọng trấn biên giới Đại Đường,
rất khó đi. Đây là tuyến phía Nam của con đường tơ lụa, cũng là tuyến gian
nguy nhất. Trong sa mạc tử thần Taklamakan, ngoài một vùng ốc đảo nhỏ
với mấy thị trấn hoang phế, trước mắt chỉ là bãi cát mênh mông. Dưới ánh
nắng gay gắt, từng đợt cuồng phong thổi đến mang thêm cái nóng, ngay cả
chiếc thuyền trên sa mạc-lạc đà cũng đang thở dốc.

Ngài Huyền Trang đi mất hai tháng mới đến Đôn Hoàng. Vừa đặt chân

lên ốc đảo, ngài mừng rỡ vô cùng. Nhớ lại từng đống xương trắng trên sa
mạc, ngài nghĩ có thể mình cũng như vậy. 19 năm phong ba, cuối cùng ngài
đã bình yên trở về. Ngài có cảm giác thư thái, nhưng quan trọng nhất là đã
hoàn thành nguyện vọng tây hành cầu pháp. Giống như những thương gia
trên con đường tơ lụa, ngài cũng đến Mạc Cao Đôn Hoàng hoàn nguyện,
cảm tạ chư Phật và Bồ tát gia hộ khiến ngài thành công trở về.

Trời tờ mờ sáng, tôi đi chuyến xe đầu tiên từ thành phố đến Đôn Hoàng

cách đấy 25 cây số. Dọc đường màu xanh của rau cải và rừng rậm kéo dài
mấy cây số, xen kẽ vài ngôi nhà của nông dân. Đột nhiên ốc đảo lùi dần,
phía trước là sa mạc Gobi dài vô tận. Cảnh vật buồn tẻ khiến người muốn
ngủ, người tài xế rẽ phía phải, chỉ vài phút sau, trước mắt tôi là hàng dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.