- Tôi học về điện toán. Hầu hết các bạn của tôi trong trường đều ấp
ủ giấc mộng khởi nghiệp để làm giàu. Ai cũng muốn trở thành Bill
Gates hay Steve Jobs thứ hai. Gần như mọi câu chuyện, mọi chủ đề
hằng ngày của họ đều liên quan đến tiền bạc chứ không để tâm đến
vấn đề nào khác nữa. Dĩ nhiên, tiền bạc không xấu nhưng sự khao
khát tiền bạc đến ám ảnh của họ đã làm cho tôi thất vọng. Tôi muốn
có một đời sống cao cả, tốt đẹp hơn. Tôi có đọc sách về Phật giáo,
điều hấp dẫn tôi nhất chính là khái niệm "nghiệp" (Karma), được
hiểu là nếu làm việc tốt thì điều tốt lành sẽ đến với bạn. Tôi không
mong nhận lại gì ngoài việc cố gắng trở thành người tốt. Do đó
ngoài giờ học, tôi tình nguyện làm việc tại đây và cảm thấy hạnh
phúc hơn bao giờ hết.
Sau khi Roger rời đi, Farnum tiếp tục cuộc trò chuyện vừa bị gián
đoạn của chúng tôi:
- Anh thấy đó, chúng ta thường mời bạn bè đi ăn uống, nhưng dù có
là bạn thân đến đâu đi chăng nữa thì đôi khi vẫn có sự kỳ vọng đền
đáp. Hôm nay tôi trả cho anh thì lần sau anh sẽ trả cho tôi. Đâu có
mấy khi ta nghĩ đến việc trả tiền cho người không quen biết mà
không mong đáp trả lại điều gì. Đa số mọi người sẽ nghĩ làm vậy là
ngu xuẩn. Tuy nhiên trên đời này, không có ai là người xa lạ cả. Và
mọi người chúng ta có duyên gặp gỡ trên đời đều có mối liên hệ với
ta từ trước. Trong thế giới hơn bảy tỷ người này, cả cuộc đời chúng
ta ước lượng chỉ gặp được vài ngàn người là nhiều. Trong số đó, ta
chỉ quen biết vài trăm người là cùng. Có bao giờ anh tự hỏi vì lý do
gì chúng ta lại gặp nhau không? Tại sao chúng ta lại thân nhau mà
không phải là ai khác? Phải chăng tất cả đều đã có liên hệ từ trước?
Chúng ta đến với nhau là để học hỏi, giúp đỡ, cũng là để sẻ chia,
lan tỏa yêu thương.
Farnum nhấn mạnh:
- Vấn đề là ít ai thật sự suy nghĩ về điều này. Trong vô vàn mối quan
hệ, đa số mọi người chỉ thân cận với người nào đó khi thấy điều gì
có lợi cho họ mà thôi. Đôi khi bạn bè cũng là đối tượng để lợi dụng