MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 115

thay lòng đổi dạ. Giờ tôi mới biết rằng từ trước tới giờ mình không hề hiểu
Bắc, quả đúng tôi không thể ngờ tới điều này, không ngờ anh lại có thể
dùng trò này để thử tôi!


Mặc dù biết Bắc đã đi nhưng tôi vẫn chạy ra sân ga, và nhìn rất lâu về phía
nam. Tôi quỳ xuống sân ga khóc nức nở, nước mắt tôi sao lại nhiều đến
vậy, sau khi yêu Bắc, nước mắt tôi nhiều như nước máy, nói chảy là chảy,
chỉ hơi ấm ức một tí là tôi khóc liền, chẳng khác gì Lâm Đại Ngọc.


Tại sao họ của tôi cũng là họ Lâm nhỉ?

Bắc hỏi tôi có phải người họ Lâm đều hay khóc không? Tôi trả lời, những
người họ Lâm thường hay khóc, khi nào người họ Lâm không còn khóc
nữa thì tình yêu cũng sẽ không còn. Anh không thấy Lâm Đại Ngọc khi
không còn khóc được nữa thì nợ tình cũng trả hết hay sao, nước mắt chảy
hết thì trái tim cũng sẽ chết theo, thế nên, em khóc là bởi vì em yêu anh.


Lý do này của tôi thường khiến Bắc không nói thêm được gì nữa. Bất luận
thế nào, mỗi lần tôi bật khóc, Bắc lại cuống cuồng và nhận tất cả mọi lỗi
lầm đều do anh gây nên. Mỗi lần như vậy anh đều đến bên dỗ dành tôi,
Tiểu Bạch, em, em đừng khóc nữa. Mỗi lần em khóc trông giống Đông Thi
lắm, hoặc anh lại nói, Si ơi, nước mắt em sẽ dìm chết anh cho coi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.