MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 315

Tôi che mặt và cúi đầu. Cố Vệ Bắc, anh đã hại chết em, anh còn hại em bao
lâu nữa, tại sao ngay cả lúc nằm mơ anh cũng không chịu tha cho em? Tại
sao?

Thẩm Quân bảo có thể đợi tôi suốt đời. Anh là người đàn ông si tình như
vậy đó! Anh bảo, kể cả đợi đến 80 tuổi, anh cũng sẽ vẫn đợi em.

Và những ngày tháng phải đối mặt với bệnh SARS đó, đêm nào Bắc cũng
đi vào giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy anh bị bệnh SARS, tôi mơ thấy anh phải
thở bằng máy. Anh sốt, tôi liên tục thay khăn đắp trán cho anh, anh bảo tôi
hãy tránh xa anh, bảo em đi đi, tôi hét, không, em không đi, em muốn suốt
đời được ở bên anh, chết cũng phải ở bên anh.


Tỉnh dậy, phía ngoài cửa sổ chỉ có những tia nắng xuân hắt hiu, tĩnh mịch.


Đúng vậy, mùa xuân năm 2003 là một mùa xuân vắng vẻ nhất của Trung
Quốc, đâu đâu cũng chỉ thấy một màu trắng, thỉnh thoảng tôi cũng ra
đường. Đường phố vắng tanh, tivi ngày nào cũng đưa tin số người mắc
bệnh SARS đang không ngừng gia tăng, các khu dịch bệnh ngày một nhiều,
đến khi tivi đưa tin tình hình ở Thượng Hải và Quảng Đông, tim tôi lại đập
thình thịch.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.