MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 340

yêu ai, cũng không được ai yêu, ngày lại qua ngày, xung quanh có không ít
người theo đuổi tôi, nhưng trái tim tôi giờ đã không còn biết rung động,
dường như tôi đã trở thành người bị lãnh cảm với tình yêu.


Một mùa xuân như vậy đã khiến tôi không cảm nhận được sức sống mãnh
liệt của vạn vật, tôi chỉ mặc lòng hưởng thụ mùa xuân, quần là áo lượt, mọi
thứ đều do tự mình quyết định, thế có gì là không ổn?

Lúc nhận được điện thoại của Mai Lợi lòng tôi có đôi phần xao động.

Tôi là Mai Lợi, tôi tìm chị rất lâu rồi, thậm chí tôi còn phải nhờ đến thám tử
tư mới tìm thấy chị.

Có việc gì không ạ? Tôi hỏi bằng giọng khách khí, tôi không làm gì liên
quan đến công trình xây dựng, không có việc gì cần quen chị.

Không, không, Mai Lợi nói, tôi bắt buộc phải tìm chị, tôi bắt buộc phải để
chị đi gặp một người, Cố Vệ Bắc, tôi nghĩ, chắc chị vẫn chưa quên.


Khi cái tên đó buột ra khỏi miệng của Mai Lợi, lập tức máu trong người tôi
như sôi lên, tôi chửi, hai người là đồ chó đẻ, lẽ nào còn định đòi tìm nhau
tính sổ nữa sao, lẽ nào còn thích gây chuyện lằng nhằng với tôi nữa hay
sao? Tôi là đứa có mắt như mù, số phận tôi xui xẻo mới yêu lão ấy… Tôi
không ngờ mình lại chửi một cách điên cuồng như vậy, chuyện đã xảy ra
hai năm mà tôi vẫn ấm ức chưa nguôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.