MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 341


Chị chửi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chị đến Thượng Hải một chuyến đi,
không phải tôi mời chị đến dự lễ cưới của chúng tôi đâu, mà mời chị đến để
gặp Cố Vệ Bắc lần cuối cùng, anh ấy sắp không qua khỏi rồi.

Ai? Ai sắp không qua khỏi?


Tim tôi dường như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bắc sắp không qua khỏi ư?
Mặc dù tôi từng nguyền rủa anh chết, nhưng trong thâm tâm tôi không
muốn anh chết thật! Tôi bảo, cô nói đi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Cuối
cùng tôi đã hiểu ra rằng, chỉ cần hai người đã từng yêu nhau, chỉ cần cả hai
từng có những niềm đau ghi xương khắc cốt. Việc người đó sống chết
không phải không có liên quan gì với bạn, mà thực sự có liên quan với bạn,
một sự liên quan mật thiết, bạn từng nghĩ rằng nếu anh ta chết bạn mới thấy
mừng, mới thấy hả giận, nhưng đến khi anh ta sắp rời xa bạn, bạn mới phát
hiện ra rằng, không, bạn không hề mong muốn chuyện đó xảy ra, bạn vẫn
mong anh ta được sống mạnh khỏe, cho dù anh ta là người đã phụ tình bạn,
cho dù anh ta không còn yêu bạn, bạn vẫn mong anh ta được sống yên ổn,
sống đến 80 tuổi, con cháu đầy nhà. Đúng vậy, tôi đã nghĩ như vậy.


Chân tay tôi bắt đầu lạnh cóng, giữa mùa xuân hoa đào rực rỡ, giữa Vương
Phủ Tình người đông như trảy hội, tôi nghe thấy Mai Lợi nói rằng, mau đến
đi, muộn là không kịp nữa đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.