MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 347

Em cũng vậy. Tôi nức nở.


Không hiểu tại sao chúng tôi lại nói với nhau nhiều như vậy, giống như nếu
không nói nhanh thì tất cả sẽ muộn mất, anh vuốt tóc tôi và bảo, em xem
này, thoáng một cái mà em đã lớn thế này rồi đấy này, em nhìn mà coi,
khóe mắt em đã có nếp nhăn rồi đấy.


Tôi nằm xấp trên người anh và vẫn nức nở khóc. Cuối cùng chúng tôi đã
sắp mất nhau.


Anh hỏi tôi, kiếp sau em có muốn gặp lại anh không? Em còn tên là Tiểu
Bạch không? Tôi chưa kịp trả lời thì Bắc nói với tôi bằng giọng run rẩy,
nếu đúng có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ là Cố Vệ Bắc. Anh không thể
đổi tên, tính em hay quên, anh sợ em không tìm thấy anh, nhất định anh sẽ
tìm em dưới gốc cây hoa dạ hợp, em cũng đừng đổi tên, em vẫn là Lâm
Tiểu Bạch, cho dù kiếp sau em không được làm người, em là một bồn hoa,
anh sẽ chăm sóc em chu đáo. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả!


Nước mắt tôi tuôn trào như suối. Tôi không cho Bắc nói tiếp nữa, tôi hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.