MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 381

Như Ý trong vở Phong Nguyệt, thích người đàn ông có tên là Trung Lương,
trong khi Trung Lương lại là người chỉ thích ăn bám phụ nữ, chỉ vì anh ta
có gương mặt đẹp, thế nên, chắc chắn tất cả mọi phụ nữ sẽ không bao giờ
thấy hối hận với việc mình yêu.


Nhưng Như Ý lại yêu Trung Lương với tất cả sự ngây thơ của mình, ngây
thơ đến mức si mê. Trung Lương nói em ngây thơ quá, chắc em vẫn còn
trong trắng phải không. Và thế là cô bé Như Ý ngốc nghếch kia đã lên
giường với một gã người ở, chỉ vì muốn học một chút nghệ thuật trên
giường để Trung Lương vui, gã người ở tên là Thụy Ngọc đó không hề biết
rằng mình chỉ là một công cụ mà thôi.


Vẻ si tình đó, có sự ngốc nghếch, có những tình cảm chân thành, và cả tấm
lòng yêu thương.

Có một cô gái, cũng là người si tình, đứng trước mối tình không thể trở
thành hiện thực, cô vẫn khao khát theo đuổi, chỉ vì yêu một câu nói của
anh, “anh đi máy bay mua bảo hiểm, bao giờ cũng ghi tên em”. Bản giao
ước giữa sự sống và cái chết đã khiến anh luôn nghĩ về cô, thế còn chưa đủ
hay sao? Rõ ràng vẫn biết duyên số là nghiệp chướng, rõ ràng vẫn biết si
tình cũng không thể giành được anh để anh thuộc về mình.


Thành Thành nói, hôm tớ nghe được bài hát Không sao cả, câu cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.