MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 62


Chúng tôi chẳng có nhiều tiền, tiền tàu xe là tiền tôi tiết kiệm, thỉnh thoảng
tôi có đi làm gia sư, bạn bè cùng phòng đều biết tôi có bạn trai ở Trùng
Khánh, có công việc gì kiếm được tiền là họ lại nhường cho tôi, thấy tôi vất
vả chạy đi chạy lại, sau họ đều bảo, đúng là Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài
thời hiện đại, cảm động thật đấy.

Ăn xong cơm Bắc lại dắt tôi đi ngắm cảnh đêm ở Trùng Khánh, cảnh đêm
ở Trùng Khánh rất đẹp, chúng tôi dắt tay nhau lang thang trên đường, thân
mật, tình cảm như bao đôi uyên ương khác, Bắc ôm eo tôi, còn tôi thì như
chú khỉ nhỏ bám chặt lấy lưng anh, hoặc khi nào mệt chúng tôi lại ôm chặt
lấy nhau. Có lúc lại ghì chặt lấy nhau, em bé nào mà nhìn thấy thì chắc phải
hỏng hết mắt. Thỉnh thoảng anh lại nói với tôi một vài câu rất tình cảm.
Anh bảo, đôi khi tự nhiên chỉ muốn mình già ngay lập tức để em mãi mãi là
của anh. Đến giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó của anh.


Bên sông Gia Lăng, chúng tôi cùng ngồi hóng mát, anh lấy ra chiếc bấm
móng tay và cắt móng tay cho tôi.

Anh cắt rất tỉ mỉ cẩn thận không bao giờ làm tôi đau. Anh không cho tôi
sơn móng tay, anh bảo trông kiểu đó giống gái làng chơi lắm, anh không
cho tôi trang điểm lòe loẹt, anh bảo tôi cứ để chân chất thế là đẹp nhất, tôi
hiểu những suy nghĩ trong lòng anh, anh sợ có người con trai khác thích tôi.

Chúng tôi cứ đi như vậy trên đường tận khuya mới về. Sau đó, chúng tôi
gặp Lí Trác, cô bạn gái học cùng lớp với Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.