MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 105

Túc Vũ tưởng y ghét bỏ, dẫu sao bọn họ đều ở Vạn Tú Sơn, nơi đất

thiêng sinh hiền tài kia có thể so với tiên cảnh nhân gian, phàm phu tục vật này
sao có thể sánh bằng? Đáng thương tầm mắt Thanh Thâm đại ca cạn hẹp, cho
rằng những thứ này là tốt nhất, muốn dùng đồ tốt hầu hạ thánh tử.

Nghĩ thế, Túc Vũ không đành lòng làm Thanh Thâm trung thành hộ chủ

khổ sở, vì thế nói với Thẩm Thanh Huyền:

“Triêu Yên, ngồi … ngồi đi.” A, nói chuyện thôi mà mắt cũng đau.

Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc gật đầu.

Túc Vũ thấy y như thế, trong lòng ấm áp trào dâng, thật đúng là đôi chủ

tớ biết thông cảm, thấu hiểu, trân trọng lẫn nhau.

Ngọc giản: Thiếu niên, ngươi sợ mình không mù đó à!

Trên thực tế Thẩm Thanh Huyền làm gì ghét bỏ? Sao có thể cự tuyệt? Sao

không mừng cho được? Y đang trải qua thử thách vô cùng lớn, đang cố gắng
để bản thân đừng “giết người đoạt bảo”.

Sau khi nhập tọa, Túc Vũ cảm thấy mắt mình càng đau.

Đối diện cái bàn ánh vàng rực rỡ sáng đỏ lấp lánh là một thiếu niên thanh

liễu như gió mát quấn sương, thưa thớt như mây.

Tương phản như thế khiến Túc Vũ không mở mắt nổi!

Chống đỡ! Túc Vũ tự nói với mình, Triêu Yên còn chống đỡ được, nó

cũng phải ráng chống đỡ! Không thể tổn thương trái tim Thanh Thâm đại ca,
không thể khiến cố gắng của Triêu Yên kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Khoan đề cập tới tiểu hoa đào đang điên cuồng não bổ, ta đến ngắm nhìn

Tôn chủ đại nhân cái nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.