Ôm tâm trạng có thể nhìn thấy hạc giấy mà đến, kết quả lại gặp được
người mà mình mong nhớ đêm ngày.
Nỗi vui sướng trong lòng Cố Kiến Thâm không bút mực nào có thể diễn
tả!
Hắn rón ra rón rén đi qua, sợ mình đang nằm mơ, lần theo ánh trăng nhìn
thử, một bên xác định đây là thật, một bên không ngăn được lửa nóng trong
lòng.
Y đang đợi hắn sao? Y cũng nghĩ đến hắn chăng? Y cũng nôn nóng muốn
gặp hắn phải không?
Cố Kiến Thâm càng nghĩ càng khó thể kìm nén, hắn không thể tưởng
tượng được mình lại sinh ra tình cảm sâu nặng với người vừa gặp gỡ lần đầu
này.
Muốn ôm y, muốn hôn môi y, muốn nói y biết hắn thích y đến nhường
nào.
Nếu thổ lộ sẽ dọa đến y, nhỉ? Y sẽ cảm thấy không tin được, đúng không?
Thực ra ngay cả hắn cũng thấy thật khó mà tin …
Song trong lòng hắn đều là cảm xúc ấy —— hạnh phúc tràn trề đến căng
phình, sắp dôi ra tới nơi, toàn bộ đều dành cho y.
Cố Kiến Thâm đứng bất động bên giường, mắt nhìn y không chớp, như
thể sợ mình vừa dời mắt, người này sẽ như ánh trăng bị sương lạnh cuốn trôi.
Hắn muốn chạm vào y, muốn giam chặt y, muốn dùng cách thức tham
lam giữ y bên người.
Tầm mắt hắn dừng trên cánh tay trắng nõn của y, trên xương quai xanh
xinh đẹp của y, cuối cùng như bị yêu tinh mê hoặc mà chăm chú trên cánh môi