Cố Kiến Thâm không bị rượu say, nhưng lại sắp bị y chuốc say.
“Liên Hoa.” Hắn gọi y.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền chấn động.
Cố Kiến Thâm nhìn sâu vào mắt y, nói: “Ta cũng nhớ ngươi, muốn nhìn
muốn ôm muốn hôn ngươi … Bất kể làm gì cũng đều là tưởng niệm.”
Nếu ở trong hiện thực, Thẩm Thanh Huyền sẽ mất tự nhiên một chút,
nhưng nhìn Cố Kiến Thâm chân thành, si tình, một lòng nhớ y, y chẳng thể
ngừng dung túng hắn.
Y đặt chén rượu xuống nhoài người về phía hắn, ngồi lên đùi, vòng tay
qua cổ rồi cúi đầu hôn hắn.
Mingtian023
Một chiếc hôn như chuồn chuồn lướt nước lại nhấc lên nhiệt độ kinh trời
lật biển.
Rượu rơi vãi, mùi hương lan tỏa khắp phòng, mang theo hương thơm say
lòng người, loạn gian nhà, say trong lòng, phủ lấy hai người đang dán chặt vào
nhau, để họ chạm vào vui sướng cực hạn.
Có lẽ do uống rượu, có lẽ do biết sắp phải xa nhau, đêm nay Thẩm Thanh
Huyền vô cùng nhiệt tình.
Cố Kiến Thâm nắm vòng eo thon của y, nhìn hai gò má đỏ bừng cùng mồ
hôi nhỏ giọt, chỉ cảm thấy lòng say thần mê.
Sau một lúc lâu Thẩm Thanh Huyền mới lấy lại tinh thần, y mệt mỏi thở
hổn hển, ngay cả cánh tay cũng chẳng muốn nhấc lên.
Cố Kiến Thâm cẩn thận ôm y, nói: “Ta ôm ngươi đi tắm.”
Thẩm Thanh Huyền vùi vào ngực hắn, nhẹ nhàng gật đầu.