Vào buồng tắm, Thẩm Thanh Huyền bất chợt mềm mại gọi tên hắn: “Cố
Kiến Thâm …”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hửm?”
Ngón tay trắng nõn dừng trên bả vai còn chưa hiện huyết ấn, khẽ nói: “Ta
vẫn còn muốn.”
Vỏn vẹn bốn chữ đã khiến yết hầu Cố Kiến Thâm hanh khô, thân thể
nóng phát ngốt, cả người như sắp bị thiêu cháy.
Yêu cầu trắng trợn như thế … sao còn tắm tiếp được nữa.
Đêm nay Thẩm Thanh Huyền khiến Cố Kiến Thâm rất sung sướng,
nhưng ngẫm lại rất bất thường, hắn ôm y hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Thanh Huyền không giải thích được, chỉ bảo: “Ngày mai ta phải tới
Thiên Nhật các, có thể mất một lúc mới về được.”
Cố Kiến Thâm nói: “Đi Thiên Nhật các là chuyện tốt.”
Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Nhưng ngươi đi không được.”
Lời này khiến Cố Kiến Thâm suy tư, thế rồi khóe miệng không kìm được
cong lên, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Do không nỡ xa ta sao?”
Thẩm Thanh Huyền đỏ mặt nhưng vẫn rất mạnh miệng: “Vô nghĩa!”
Cố Kiến Thâm yêu chết bộ dạng vừa biệt nữu vừa thẳng thắn này của y,
cả lòng trở nên mềm mại … Ngẫm lại xa lâu như vậy hắn cũng không nỡ.
Hắn muốn bất kỳ thời khắc nào cũng được ở bên y, dù là thoáng chốc
cũng chẳng nỡ rời xa. Nhưng xét đến cùng do cảnh giới hắn thấp, chưa tới kim
đan kỳ nên không được đi Thiên Nhật các.
Cố Kiến Thâm dùng cằm cọ cần cổ trắng nõn của y, âu yếm nói: “Chờ lần
sau ngươi đi đâu thì ta đi đó, nói gì cũng không rời xa nhau, được chứ?”