Ở thế gian này, thân thể Thẩm Thanh Huyền thấp hơn Cố Kiến Thâm
không ít, hắn chỉ cần cúi đầu, thính tai ửng đỏ cùng cần cổ nhẵn nhụi bên dưới
mái tóc đen đều bại lộ trước mặt.
Càng đánh sâu vào thị giác chính là chất giọng “thẹn thùng” của Thẩm
Thanh Huyền, khiến trái tim Cố Kiến Thâm đập như nổi trống.
Nhịn? Nhịn cái rắm! Hắn lập tức ôm ngang người bước vào phòng tắm.
Thẩm Thanh Huyền bị hành động thô lỗ của hắn khiến cho tim đập thình
thịch, y cảm nhận được thân thể rắn chắc, cánh tay hữu lực của hắn, và cũng
cảm nhận được chênh lệch thật lớn giữa hai người.
Đều là nam nhân, nhưng Ấn Cửu Uyên mạnh mẽ hơn y nhiều lắm.
Cho dù thân thể y chưa bị phế thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của
hắn.
Chẳng trách hắn dẫn đầu kỵ binh, giành lấy vô số chiến công, được tôn
sùng là thiết huyết chiến thần.
Nhưng cũng chính người nam nhân này, dùng hai tay hắn cầm trường
thương đâm xuyên qua nhà y, xé rách sự bình yên của y, đẩy y vào vạn kiếp
bất phục!
Thẩm Thanh Huyền bị hận ý nặng nề bao trùm, thân thể nhịn không được
run rẩy.
Dáng vẻ này của y trông càng động lòng người, Cố Kiến Thâm thả y vào
trong nước, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn của y.
Thẩm Thanh Huyền trợn to mắt, trong con ngươi tuyệt vọng pha lẫn bất
lực và bàng hoàng.
Y hoàn toàn sa đọa, hoàn toàn …