MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1396

Y vừa mở miệng, da đầu Chu đại thiếu lập tức tê dại, trời ơi … sao lại có

giọng nói êm tai đến vậy, sao lại có người hoàn mỹ đến thế!

Trước đó gã đầu tư một bộ phim, nội dung về “yêu hận tình cừu” của tiểu

hoàng đế và quốc sư, lúc đó tuyển vô số người nhưng chẳng ai diễn được vẻ
phong hoa tuyệt đại của quốc sư, hôm nay vừa gặp Mạt Thanh Hiền, gã như
quay ngược về ngàn năm tuế nguyệt, nhìn thấy quốc sư Vệ triều vận bạch y
ngửa tay tạo mây, lật tay làm mưa!

Tuy quốc sư của gã trẻ hơn, nhưng khí chất tuyệt đối không thành vấn đề!

Thẩm Thanh Huyền không quan tâm người bên cạnh nghĩ gì, chỉ lo lấp

đầy bụng … Xong xuôi, y mới thấy thân thể no đủ, có sức tu hành.

Thẩm Thanh Huyền buông bát đũa, dùng khăn lau tay nói: “Đa tạ khoản

đãi.”

Động tác của y thận trọng tao nhã, thần thái lãnh đạm, như thể nơi y dùng

bữa không phải một quầy hàng nhỏ, mà là nhà hàng cơm tây sang trọng nhất,
khí chất lỗi lạc như một quý công tử đến từ thế gia đại tộc.

Đừng nói Chu đại thiếu, mấy ai nhìn thấy cảnh này đều phải sững sờ.

Ngay cả ông chủ quầy hàng cũng cảm thấy “vinh hạnh vẻ vang”!

Nói đúng ra thì ông chủ này thật sự “vẻ vang”, còn vẻ vang gì bằng chiêu

đãi một vị sắp phi thăng!

Thẩm Thanh Huyền nói với Chu Trì: “Vậy tôi về trước.”

Chu Trì vội nói: “Anh tiễn em.”

“Không cần,” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nhà tôi gần đây lắm.”

Chu Trì càn quấy suốt tuổi dậy thì, một giây này lại muốn làm người

đứng đắn, gã hỏi: “Có thể để lại phương thức liên lạc không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.