MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1542

Đã lâu bọn họ không tản bộ trong vườn hoa, cứ như lần trước đã là

chuyện quá đỗi xa xôi rồi, xa như một giấc mơ kiếp trước.

Cố Kiến Thâm thấy lòng vắng vẻ, vừa cảm thấy thế là không được, lại

vừa khước từ không nổi, chỉ có thể như một chú cá nằm trên thớt, bất đắc dĩ
đợi kết cục sau cùng.

Hai người đi khoảng năm – sáu phút, đột nhiên ánh đèn lóe lên, tạch một

tiếng, toàn bộ đèn quanh vườn hoa bỗng dưng tắt hết.

Vườn hoa mênh mông lập tức chìm sâu vào bóng tối.

Thẩm Thanh Huyền kêu một tiếng, liều mạng nắm chặt tay Cố Kiến

Thâm.

Cố Kiến Thâm cũng giật mình, ôm y mà chẳng thèm đắn đo: “Không sao

đâu.”

Thẩm Thanh Huyền cong môi, đôi mắt ẩn náu trong đêm toàn là ý cười,

nhưng giọng vẫn run rẩy: “Sao … sao rồi?” Thanh giọng run rẩy thể hiện vô
cùng nhuần nhuyễn biểu cảm – cố tỏ ra không sợ nhưng thực chất sợ chết
khiếp.

Nếu sau này Tôn chủ đại nhân không muốn làm cha đỡ đầu cho hắc đạo

nữa, gia nhập giới giải trí cũng có thể nổi rất nhanh.

Cố Kiến Thâm sao mà chịu được? Hắn đau lòng khôn tả, dùng sức ôm y,

dịu dàng an ủi: “Chắc mạch điện có vấn đề, con gọi điện …”

Hắn vừa dứt lời, đèn đã sáng lên.

Thẩm Thanh Huyền không dám để chúng tắt quá lâu, dù gì nhà cũ rất

quan trọng, lỡ đâu có người nhân đó xông vào thì phiền phức lắm.

Với năng lực của y, dù có thật sự “phóng hỏa hí chư hầu”(*)cũng chẳng

sợ gặp chuyện không may, nhưng y sợ Cố Kiến Thâm hoài nghi, cho nên biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.