Thẩm Thanh Huyền lắc đầu cười nhẹ, trả lời: “Tối thì sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn tin nhắn, bình tĩnh trả lời: “Để coi sao.”
Hắn còn chưa bấm gửi, Thẩm Thanh Huyền lại nhắn thêm một tin: “Còn
muốn ăn đồ con làm.”
Cố Kiến Thâm nhìn đăm đăm câu ấy, trái tim nóng hầm hập, khóe miệng
không kìm được cong lên, vốn dĩ hắn không muốn về, hiện giờ lại hận không
thể về thật nhanh, làm tất cả những món mình biết cho y ăn.
Bình tĩnh nào … Cố Kiến Thâm không ngừng thầm nhủ với bản thân,
không được nghĩ nhiều, không thể tham lam, không thể phạm sai lầm!
Vì nghỉ phép tuần sau mà Thẩm Thanh Huyền không ngừng bận rộn …
rất nhiều chuyện phải sắp xếp cho thỏa, vấn đề an toàn cũng phải được bảo
đảm …
Hậu quả của vô số việc là bận rộn chẳng màng thời gian.
Đã nhiều ngày y không dằn vặt Cố Kiến Thâm, nhưng yêu cầu hắn đêm
nào cũng phải về, hai người cùng nhau nấu, cùng nhau ăn, sống hòa thuận vui
vẻ.
Cách thời gian xuất phát còn một ngày, Thẩm Thanh Huyền nói với Cố
Kiến Thâm: “Ngày mai chúng ta đi rồi, con có nơi nào đặc biệt muốn đi
không?”
Cố Kiến Thâm nghĩ tới hải đảo năm năm trước hai người từng đi, rũ mắt
nói: “Đến chỗ nào có núi đi.”
Hải đảo, làng chài là ký ức của Thẩm Thanh Huyền và mẹ hắn, mặc dù
cũng chứa hồi ức giữa hắn và y, nhưng hắn làm gì so được với Cố Phi? Cho
nên Cố Kiến Thâm không muốn đi, không muốn gợi hồi ức cho Thẩm Thanh
Huyền.