MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1554

Từ trước đến giờ y luôn lời ít ý nhiều, lặp lại như thế đã rất hiếm hoi rồi.

Người ở đây không dám tiếp tục nhiều lời, đành xoay người rời đi.

Căn phòng đầy mùi hôi thối bẩn loạn, Thẩm Thanh Huyền nhìn Tạ Hồng

Nghĩa: “Nói đi.”

Tạ Hồng Nghĩa cất tiếng cười to, trong con ngươi vẩn đục tràn đầy hận ý

thấu xương: “Không ngờ Tạ gia lại hủy trong tay tên điếm như mày!”

Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền tối đi: “Ông chỉ muốn nói nhiêu đây?”

Tạ Hồng Nghĩa không sợ, lão giận dữ khản giọng hét: “Tiện nhân Cố Phi!

Đáng đời nó hôn mê bất tỉnh! Mày là thứ rác rưởi, cam tâm tình nguyện nuôi
con người ta, ha ha, ha ha ha, báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”

Thẩm Thanh Huyền nhấc chân trái nghiền vai lão, ép lão ngẩng đầu: “Bớt

nói nhảm đi.”

Động tác của y trông có vẻ nhẹ nhàng, không dùng sức gì mấy, nhưng

thực chất lực rất nặng, hời hợt như thế đã đủ nghiền nát xương vai Tạ Hồng
Nghĩa rồi!

Mùi vị xương cốt rạn nứt không dễ chịu chút nào, Tạ Hồng Nghĩa vốn đã

suy sút, hiện giờ sắc mặt vàng như nến, cực kỳ tiều tụy.

Nhưng lão có chết cũng không hô đau, ngược lại nhếch miệng cười to

như một kẻ điên: “Vì nó là con của Cố Phi nên mày xem trọng nó? Vừa nghe
có liên quan tới nó liền chạy tới đây?”

“Mạt Thanh Hiền, mày đừng quên, nó là con cháu Tạ gia, chảy máu của

Tạ gia, nó không phải là con của Mạt Thanh Hiền, Cố Phi cũng chưa từng
thích mày.”

Lão cho rằng có thể tổn thương Thẩm Thanh Huyền, cho nên cố gắng

buông hết mọi lời ác độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.