MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 567

Thẩm Thanh Huyền đến gần đài xem sao, một đám Tinh Quan bao quanh

chờ xem trò hay của hắn.

Tần Thanh tự cho mình siêu phàm, lại có tiên hoàng che chở nên luôn

hung hăng cực kì, gần như đắc tội toàn bộ Khâm Thiên Giám.

Thẩm Thanh Huyền chả buồn phản ứng đám người này, có nói tốt thêm

cỡ nào cũng không bằng dùng sự thật đánh cho họ một gậy.

Hiện nay giám chính của Khâm Thiên Giám là Lư Quang Viễn, kẻ ghét

Tần Thanh nhất, chờ hôm nay coi hắn xấu mặt ra sao.

Chỉ nghe Lư Quang Viễn nói rằng: “Quốc sư đại nhân, thuộc hạ đã chuẩn

bị sẵn sàng cho ngài, phải chăng hiện giờ nên cầu mưa rồi?”

Mọi thường Tần Thanh cầu mưa phí rất nhiều tâm sức, vẽ trận phải dùng

đá màu chàm trân quý, “mắt trận” phải được chặn bằng mỹ ngọc tốt nhất, càng
chưa kể tới các loại tế phẩm thờ cúng … Bày ra hàng loạt rực rỡ muôn màu,
đủ để tới ruộng khô cấp cứu nạn thiên tai.

Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ đá màu chàm này, còn ghét “mỹ ngọc” này

hơn, cống phẩm lại càng chướng mắt người ta cực kỳ, y phất tay nói: “Bỏ hết
toàn bộ.”

Lư Quang Viễn sững sờ, sợ hắn luống cuống, vội vàng nói: “Bắc Địa đại

hạn, quốc sư đại nhân đừng bỏ mặc không để ý chứ!”

Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn gã: “Ai nói ta không quản?”

Lư Quang Viễn mờ mịt nói: “Nhưng bỏ hết mấy thứ này thì cầu mưa như

thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền không thèm nhìn gã nữa, quay người hỏi Văn Phi

phía sau: “Có xích đan không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.