- Ái chà!
Nói rồi nó cởi bê-rê ra và lau trán. Chả phải trán nó đổ mồ hôi thật sự. Chỉ
làm vậy để tạo ấn tượng mà thôi. Giờ đây nó ở sát một bên, nên tôi có thể
thấy dòng chữ ghi trên áo sơ mi của nó: “Tên Mỹ ngu ngốc NGÀY XANH”
và hình một bàn tay trắng quắp lấy một trái tim đỏ. Dòng chữ nhỏ đó ghi
dưới cái hình, đã sờn hết vì giặt quá nhiều.
Tôi hỏi:
- Tại sao mày lại núp núp lén lén vậy hử?
- Tao tính đi ra cửa hàng. - Thằng nhóc đáp. Nó mò trong cái túi vải bên
hông xe lăn, lôi ra một cái gì đó, mấy ngón tay khum khum lại che để cho
bất cứ tên lính nhảy dù Đức quốc xã nào lạc ngoài hành lang cũng không
thấy được đó là cái gì. Đó là một bao thuốc lá.
Mắt ngó chằm chằm, tôi hỏi:
- Mày lấy đâu ra vậy?
- Lấy ở cái máy trong quán nhậu của chú tao. Chỉ tại tao hút hết rồi và
muốn mua thêm mấy điếu nữa.
Nó bỏ cái bao không trở vào túi, ra vẻ nâng niu yêu quý. Rồi hất hàm về
phía phòng y tá trực, nó nói tiếp:
- Nếu vượt qua được họ, có lẽ tao có thể nhờ ai đó ở dưới lầu mua giùm.
Mày biết không, tao sẽ nói cho người ta biết ước muốn cuối cùng trước khi
chết của tao trên cõi đời này là một điếu thuốc.
Nó cười toe toét với tôi, thách tôi nói một điều gì đó.
Tôi cười toe toét đáp lại. Tôi bắt đầu thấy thích nó:
- Chả ăn thua đâu. Sẽ hay hơn nếu mày nói với người ta mày có một ông
chú hấp hối rất giàu có, đang tìm người thừa kế và ước muốn cuối cùng
của ổng là một điếu thuốc. Người ta chẳng thèm quan tâm tới chuyện mấy
ông chú giàu có đang hấp hối vì hút thuốc quá nhiều, nhưng lại lo lắng khi
thấy con nít hút thuốc.
Nó nhướn chân mày lên:
- Được lắm, cứ thử vậy đi! Mày đi không?
Tôi ngần ngừ:
- Mày lo mấy cô y tá làm gì? Mày đi ra cửa hàng, chả có ai để ý đâu, phải