không?
Thằng nhỏ vuốt nhẹ mũi mình một cách bí hiểm:
- Để đánh lạc hướng họ khỏi mùi tụi mình, tức là khi họ ngửi thấy khói
thuốc trong phòng tao. Nếu tao không rời khỏi phòng, chẳng thể nào là tao,
đúng không? Làm sao tao có thuốc lá? Như vậy chắc phải là một người
khách tới thăm hay ai đó. Hiểu chưa?
Tôi hiểu. Phần nào thôi. Trong thâm tâm tôi nghĩ người ta sẽ càng nghi ngờ
hơn nếu bắt gặp nó lén trốn đi qua chỗ họ. Nhưng tôi biết đó chẳng phải là
vấn đề.
Đó là một trò chơi. Các cô y tá là quân địch. Tụi tôi là quân kháng chiến.
Vượt qua phòng y tá trực chẳng khó khăn gì. Dù sao cũng chỉ có một cô ở
đó, nên tôi báo cho cô ta biết thằng nhóc phòng kế bên phòng tôi đang làm
om sòm lên. Chuyện có thật.
Cô ta vừa đi khuất, Felix đã kêu:
- Dọt! Dọt lẹ
Và tụi tôi dọt hết tốc độ xuôi theo hành lang đi tìm tự do.
Hai đứa tôi được một mẻ vui thích quá chừng khi cố nhờ người ta mua
thuốc lá cho Felix. Felix khởi sự với câu chuyện của ông chú nhưng chả ai
chịu tin. Còn nếu nó nói mình sắp chết, người ta chỉ có vẻ sửng sốt rồi hấp
tấp bỏ đi. Vì vậy tụi tôi đành phải nghĩ kế khác.
Tôi nói với một bà trông hiền lành tử tế cùng đi với hai đứa con nhỏ, rằng
em gái tôi đang bị mổ và bác sĩ giải phẫu cần hút thuốc lá để tay khỏi bị
run. Bà ta chỉ cười ha hả và bảo tôi nên tìm một nhà phẫu thuật khác.
Felix nói với một ông già nó đang mắc các triệu chứng cai thuốc, thật nguy
hiểm trong điều kiện suy nhược của nó. Đúng là sai lầm! Ông già bắt đầu
kể cho nó nghe tất cả những gì đã xảy đến với mình khi ông ấy bỏ thuốc.
Felix cứ gật đầu lia lịa như thể thật tình thích thú, còn ông già thì cứ nói
mãi:
- Đừng có tin lời người ta bảo cháu! Ông đã chín mươi lăm tuổi, chín mươi
lăm rồi đấy.
Felix và tôi cứ nhìn nhau mãi, cố bấm bụng nín cười.
Tôi nói với một ông trông ốm yếu để râu quai nón, rằng tôi đang làm một