MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 130

— Quên vợ cậu mà được ư? – Tanner đáp, hơi đượm giọng mỉa mai.

Tớ chẳng cần gọi điện cho cô ấy. Chính cô ấy khủng bố tớ. Gọi điện cho cô
ấy ngay đi, Tom. Không thì cô ấy chẳng để cho ai liên hệ nổi với chúng ta
bằng điện thoại đâu.

— Ờ. – Lepski dùng những ngón tay vuốt tóc. – Nhưng nghe giọng nói

chắc cậu hiểu: cô ta sôi sục cả lên chứ gì?

Tanner ngẫm nghĩ câu hỏi, mút đầu chiếc bút bi.

— Tớ không biết cậu nói “sôi sục” nghĩa là thế nào. – Cuối cùng

Tanner nói. – Nghe giọng nói tớ hình dung cô ta là con hổ cái bị ong vò vẽ
đốt vào mông.

Lepski nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra.

— Charlie, cậu là bạn tớ chứ, hả? Hãy gọi điện cho cô ấy, nói rằng tớ

bận việc ngập đầu ngập cổ. Làm ơn giúp tớ.

— Ồ không. – Charlie kiên quyết từ chối. – Tớ vẫn còn quý trọng màn

nhĩ của tớ chứ.

Lepski phì một tiếng đằng mũi khiến chỉ những người thần kinh vững

lắm mới không hoảng sợ.

— Màng nhĩ của cậu thì không đáng lo lắng. Nào, gọi điện đi, đừng có

kênh kiệu. Cậu quên tớ đã gọi điện cho vợ cậu và gỡ bí cho cậu thế nào rồi
chứ? Hay vẫn còn nhớ?

Tanner ỉu xìu ngay lập tức. Tất nhiên anh ta nhớ câu chuyện ghê gớm

khi anh ta chim chuột một cô gái tóc vàng hoe – chao, trái quả mới ngon
lành chứ! – Cuộc hôn nhân của anh ta như treo trên sợi tóc, Lepski đã bao
che cho Tanner, cứu anh, nói dối vợ anh một cách trâng tráo.

— Nhưng Tom ạ, đấy là doạ dẫm để ép buộc.

— Cậu có thể kiện ra toà. – Lepski gầm lên. – Gọi điện cho Carroll và

lựa lời nói cho cô ấy dịu đi. – Đoạn, anh đi lên trên, vào phòng các thám tử.

Mấy phút sau Lepski báo cáo với đại uý Terrell, Beigler ngồi bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.