MƯU LƯỢC GIA TINH TUYỂN - Trang 210

Ông cho rằng “Pháp” và “Thuật” đối với đất nước cũng giống như cơm

áo đối với con người, thiếu một là không thể được. Ông nói: “Pháp là lệnh
nói rõ trước ở quan phủ, hình phạt tất ở lòng dân thưởng cho người thận
trọng với pháp luật, còn phạt giáng vào kẻ gian nịnh, thần (bề tôi, của vua)
chính là thầy vậy? Cái gọi là “Pháp” là chỉ những điều lệnh bắt buộc thần
dân đều phải phục tùng. Những điều lệnh này đã quy định một cách tường
tận, một cách cụ thể các loại điều kiện thưởng phạt, khiến cho những người
phục tùng nhà vua thì được nhận thưởng, còn những kẻ chống đối lại vua
thì bị phạt. Cái gọi là “Thuật”, ông nói: “Nay Thân Bất Hại nói tới thuật,
còn Công Tôn Ưởng nói tới pháp. Thuật là vì nhiệm vụ mà trao cho chức
quan, tuân theo tên gọi mà đòi hỏi thực tế, là chính quyền nắm giữ việc
chém giết, là khả năng để dạy dỗ quần thần. Công việc này là do nhà vua
nắm giữ vậy!”. Điều này nói rõ, “Thuật” chỉ là quyền lực cho nhà vua nắm
giữ để bổ nhiệm quan chức, kiểm tra công việc, thưởng công phạt tội, kiểm
tra quần thần v.v... Tầm quan trọng của “Pháp” và “Thuật” đối với sự thống
trị là: “Nhà vua không có thuật thì sẽ giả mạo, dối trá từ trên, thần không có
pháp thì sẽ loạn ở dưới, hai điều này không thể thiếu một, đều là công cụ
của đế vương vậy!”. Nguyên tắc chung của một vị vua thông minh sáng
suốt nắm vững và vận dụng “Pháp”, “Thuật” là: “Mọi công việc làm phải
thích hợp với thời vụ để thu nhiều của cải, cân nhắc kỹ tô thuế để cân bằng
giàu nghèo, cho hưởng lộc nhiều để họ dốc hết tài năng, dùng hình phạt
nặng nề để ngăn cấm gian tà, khiến cho dân chúng làm giàu bằng sức, dùng
công việc để dẫn tới sự sang trọng, xử phạt căn cứ vào tội, thưởng theo
công trạng, chứ không nói tới việc ban ơn huệ. Những điều này là chính trị
của đế vương” (“Hàn Phi Tử - Lục phản”). Đồng thời, ông cũng chỉ ra tư
tưởng mưu lược “Pháp mạc như hiển, nhi thuật bất dục kiến”, có nghĩa là:
“Pháp” nhất định phải tuyên truyền rộng rãi, khiến cho mọi nhà mọi hộ đều
hiểu biết; “Thuật” thì nên tàng ẩn ở trong tâm, không được tiết lộ ra ngoài,
để tiện việc cai trị dân chúng, điều khiển quần thần.

“Thế” là chỉ sự cao thấp của địa vị. Bất kể người thống ngự nói và làm

như thế nào, địa vị càng cao thì ảnh hưởng càng lớn. Nói về “Thế” thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.