đây không đến nỗi là một không gian bịt kín. Anh có biết ở trong
tù, người cai tù giày vò phạm nhân là đáng sợ nhất, thủ đoạn giết
người không thấy máu tàn bạo nhất là gì không? Chính là nhốt
chặt. Nhốt vào trong một căn phòng dài ba mươi cen-ti- mét, rộng
ba mươi cen-ti-mét, trong mấy ngày ở đó, anh ở trong một nơi tối
đen, điều đáng sợ chính là, anh chỉ có thể cứ thế đứng mãi, còn
không đủ chỗ để mà ngồi xổm xuống, chứ đừng nói đến nằm
xuống để ngủ. Như vậy anh sẽ biết cảm giác sống không bằng
chết là như thế nào. Anh chắc không muốn thử một chút cảm
giác đó chứ?”
Lâm Tiêu vẫn không phối hợp, vẫn không lên tiếng. Từ Sách
nói: “Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, tôi là người nghiên cứu tâm lý,
tôi biết anh vẫn còn lâu mới đến độ tuyệt vọng, bị nhốt đến mức
xảy ra trở ngại tinh thần, đừng có đóng kịch nữa.”
Lâm Tiêu chợt chớp mắt, như thể bị người ta nhìn thấu tâm can.
Từ Sách cười: “Anh biết tôi đã phát hiện như thế nào không?
Tôi phát hiện anh đã đổi kênh ti vi.”
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, ồ một tiếng, tiếp đến
nói: “Vào thời gian này, những kênh ti vi khác chẳng có gì thú vị,
kênh duy nhất có thể xem chính là tin tức về dân sinh, kênh anh
vừa xem, chẳng phải chính là bản tin sao? Thế nhưng sáng nay lúc
tôi rời khỏi đây, tôi nhớ là ti vi đang dừng ở kênh điện ảnh. Nếu anh
thực sự đã hoàn toàn tuyệt vọng, liệu còn biết chuyển kênh xem sao?
Ha ha, không cần giả vờ nữa, khả năng diễn xuất của anh không
được tốt lắm.”
Lúc này, Lâm Tiêu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Rốt cuộc anh
muốn như thế nào mới chịu thả tôi ra?”