MƯU SÁT - Trang 321

“Chẳng phải anh bảo tôi giết anh sao?” Từ Sách cười trêu chọc

anh ta.

“Tôi… tôi…”

“Đừng có quên, anh là một nhân viên công vụ, còn là một Đảng

viên, chỉ có thế mà anh đã đầu hàng, nếu là trước thời kỳ giải
phóng, người như anh mà bị bắt chẳng phải sẽ trở thành kẻ phản
đồ hay sao? Đừng như vậy, hay là chúng ta thử xem, tôi làm một kẻ
xấu, sau khi bắt được anh, giày vò tra tấn anh, anh kiên quyết
không phục tùng điều kiện của tôi?”

Lâm Tiêu vội nói: “Không không, tôi không muốn thử, anh có

điều kiện gì cứ nói đi, tôi đều đồng ý hết.”

“Thật à?”

“Thật, cầu xin anh hãy tha cho tôi đi.” Lâm Tiêu bật khóc.

Từ Sách nói: “Anh đã chịu phối hợp như vậy, tôi cũng không nỡ

nhẫn tâm. Được rồi, anh hãy giúp tôi làm thêm một việc cuối cùng
này, thì tôi sẽ không giày vò anh nữa.”

Từ Sách lôi ra một tờ giấy có chữ, giở ra, đặt đến trước mặt Lâm

Tiêu, đồng thời lấy bài vị của mẹ để ở trên bàn lại, đặt dưới đất,
châm hương, nói: “Anh hãy mang theo tấm chân tình đọc hết bài
tế văn này, nếu như anh khiến tôi cảm thấy anh thật lòng thay
đổi, tôi sẽ không làm khó dễ anh nữa.”

“Thật à?” Lâm Tiêu không dám tin.

Từ Sách gật đầu nghiêm túc: “Ừ, tin tôi đi. Anh đọc bài văn tế

cho mẹ tôi, an ủi linh hồn của mẹ tôi ở trên trời, cũng coi như là đã
xin lỗi tôi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.