MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 239

Ra khỏi cổng trường, trông sang siêu thị bên đường, vẫn chỉ có mình Thu

Thu trong đó. Anh cũng biết hôm nay là hai mươi mốt ngày của cô Mộ
Dung, không giống bộ dạng thẫn thờ mọi khi của anh, hôm nay anh không
ngừng bồn chồn, nhìn mãi ra ngoài cửa mà thở dài. Đợi đến khi anh bước ra
ngoài để khóa cửa, Tiểu Mạch liền nhanh chóng chạy qua đường, vỗ mạnh
vào lưng anh.

Chàng trai sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội quay đầu lại thì nhìn thấy

khuôn mặt của Tiểu Mạch, anh còn tưởng là nhìn thấy cô Mộ Dung đã mất.

Cô cố ý mặc một bộ váy trắng, trong đêm tối trông cô giống hệt Nhiếp

Tiểu Sành trong truyện:

“Anh có diêm với đèn pin không?”
Thu Thu lấy ra đưa cho cô, khóa két tiền xong anh hạ giọng nói: “Anh

biết em muốn đi đâu rồi!”

“Vậy à, tối nay là hai mốt ngày của cô Mộ Dung mà.”
“Em đã quên lần trước đã gặp nguy hiểm thế nào rồi sao?”
“Em không quên.” Cô lặng nhìn bãi cỏ tối om, hoàn toàn không biết rằng

hai tên lưu manh đã bị bắt rồi, “Cho nên, em mới phải đến tìm anh.”

Thu Thu khóa kỹ cửa nẻo, quay lại hỏi cô: “Thế nếu như anh lại không

muốn đi thì sao?”

“Vậy thì em đi một mình!”
Tiếng nói vang vọng rồi tan vào trong đêm, Tiểu Mạch quay đầu, hướng

đi thẳng về phía nhà máy bỏ hoang, sau lưng vang lên tiếng anh gọi: “Đợi
đã! Để anh đi cùng em!”

Bóng người gầy gò của Thu Thu đuổi theo, chạy tới đi bên cạnh cô, hai

người dần biến mất vào trong màn đêm vô tận.

Đêm hè, khắp bãi cỏ như chốn thiên đường của các loài côn trùng, tiếng

ếch rồi cả tiếng dế cứ thi nhau vang lên, buổi trưa ở đây còn hay có mấy
nam sinh đến để bắt dế.

Anh thận trọng nhìn quanh, cố tìm ra một ai đó đáng ngờ có thể đang nấp

đâu đó. Ánh trăng rất nhanh liền biến mất, mây từ đâu kéo đến, một làn gió

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.