MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 242

Sau đó, đèn pin liền dừng lại ở chỗ cô.
Toàn thân cô ướt đẫm, bộ váy dính sát vào cơ thể, để lộ ra những đường

nét trên cơ thể người con gái đang tuổi dậy thì, như những mầm non mới
mọc sau cơn mưa, đang chờ đợi ai đó đến hái.

“Đừng có nhìn em!”
Cô lại hét lên, vòng hai tay khoanh lại trước ngực, đứng nép về phía sau

tường. Nhưng cô cũng không dám ra khỏi vùng ánh sáng của đèn pin, lại
càng không dám chạy ra chỗ tối nơi mà Thu Thu cũng không nhìn thấy, chỉ
ngượng ngùng cúi đầu đứng ở đó.

Run rẩy một lúc, cô hắt hơi một cái. “Không được rồi, em sẽ bị cảm lạnh

mất.” Thu Thu liền vội chiếu đèn pin khắp nơi, chỉ thấy trong đây có rất
nhiều gỗ, đa phần là các khung cửa sổ và những tấm gỗ lớn, có lẽ là khi nhà
máy đóng cửa, lúc dỡ xuống nhưng không kịp mang đi. Anh chọn mấy tấm
gỗ còn khô ráo, hạ xuống chất thành một đống dựa vào bức tường, bên trên
còn vứt chút vải vụn và mấy tấm rèm cửa, tất cả đều là vật dễ cháy.

Anh lấy hộp diêm từ trong tay Tiểu Mạch: “Không được để em bị ướt!”
Liên tiếp mấy chục que diêm, cuối cùng anh cũng nhóm lên được một

ngọn lửa nhỏ. Anh lại đặt thêm vài thanh gỗ lên, miễn là không để mưa dập
tắt, cũng đủ ấm được thêm một lúc nữa.

Sau đó, Thu Thu đưa đèn pin cho Tiểu Mạch nói: “Em ngồi xuống đây,

chút nữa là quần áo sẽ khô thôi, nhất định không được để bị cảm lạnh.”

“Không được!”
Cô cảnh giác nhìn Thu Thu, cô nghĩ lẽ nào cứ mặc quần áo ướt như thế

này để sưởi ấm sao?

“Anh còn chưa nói xong mà!” Anh vừa đi về phía cánh cửa sắt vừa ngoái

lại nói, “Anh ở ngoài này đợi em!”

“Đừng!”
Tiểu Mạch vừa nói được một từ, chàng trai đã ra đến ngoài căn phòng,

đóng cánh cửa lại như cũ.

Phần sau cô định nói: “Đừng bỏ em lại một mình ở đây, em sợ lắm!”
Ngọn lửa ở bên bập bùng chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.