MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 392

CHƯƠNG

18

5

giờ chiều, mặt trời sắp xuống, trời bắt đầu tối dần đi.

Điền Tiểu Mạch đã đợi gần hai tiếng đồng hồ ở vệ đường khu nhà kho

ngoại thành, không ngừng nhảy qua nhảy lại trong gió để giữ ấm người. Cô
quyết tâm hôm nay dù có đợi đến sáng mai cô cũng sẽ tiếp tục đợi.

Trời càng về tối, gió càng thổi mạnh, mang theo cái lạnh thấu xương, làm

mái tóc dài của cô bồng bềnh lên cao. Đúng lúc lạnh đến nỗi mũi không thở
được, cô nhìn thấy đằng xa một chiếc xe máy đi tới, ngồi trên xe là một
thanh niên áo đen mang mũ bảo hiểm.

Dù không nhìn thấy mặt cô cũng có thể chắc chắn đó chính là anh!
Đợi chiếc xe đến gần, Tiểu Mạch bất ngờ lao từ bên đường ra, không ngại

nguy hiểm sẽ bị xe đâm, ép anh phải phanh gấp. Không nhìn được nét mặt
sau mũ bảo hiểm nhưng cô có thể đoán được Thu Thu nhất định rất ngạc
nhiên - Cô ấy tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, lách sang một bên, lạnh lùng quay đầu

phóng đi.

Tiểu Mạch dốc hết sức đuổi theo phía sau, đuổi ra tận đường cái nhưng

hai chân làm sao nhanh bằng hai bánh xe được? Chỉ thấy bóng người và xe
xa dần biến mất vào trong bóng tối… Cô đứng giữa đường, hét lên trong
tuyệt vọng: “Thu Thu! Em muốn nói với anh: Em yêu anh, mãi yêu anh!
Suốt cuộc đời này, chỉ yêu mình anh! Em chưa bao giờ, chưa bao giờ làm
bất cứ việc gì làm tổn thương anh cả! Anh quay lại đi!”

Hét xong câu cuối cùng, cô suy sụp đổ gục xuống đường. Mắt ướt đẫm lệ

nhìn bầu trời buốt lạnh càng lúc càng tối; Khung cảnh càng lúc càng hoang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.