MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 393

vu, nhìn những bông tuyết nhẹ rơi bên người.

Tuyết, đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, đang rơi trên mặt cô

vào thời khắc này.

Tiểu Mạch ngã ra đường, làm tắc nghẽn giao thông đi lại, rất nhiều xe

dừng lại bao gồm cả những xe tải to. Mọi người xung quanh chạy lại vây lấy
cô, các lái xe cũng mở cửa xuống xem thế nào, chưa đầy một phút đã vây
thành đám đông, nhưng không một ai đến đỡ Tiểu Mạch dậy - Chẳng trách
xã hội ngày nay, chẳng ai muốn liên quan đến những chuyện phiền phức,
chẳng may đen đủi mà bị người ngã dưới đất tóm lấy đổ cho là làm ngã họ
thì sao?

Cô không nhìn thấy đám người vây quanh mình, cũng không nhìn thấy

trước sau đang tắc bao nhiêu là xe, cô chỉ thấy cả bầu trời đang rơi tuyết,
từng bông từng bông mát lạnh rơi trên da mặt cô, trong chớp mắt tan chảy
theo hơi ấm của giọt nước mắt, một cảm giác thật kỳ lạ, vừa nóng vừa lạnh
làm tê tái khuôn mặt.

Tuyết, cô muốn trận tuyết này hãy chôn vùi cô luôn đi.
Lúc này có một anh cảnh sát chạy tới để giải tỏa giao thông, anh hỏi

“Này, cô có sao không?”

Cô lắc đầu vô định, ngay khi anh cảnh sát cúi xuống định đỡ cô dậy thì

nghe thấy tiếng xe máy chạy từ xa tới.

Anh cảnh sát theo phản xạ quay đầu quan sát, Tiểu Mạch vẫn nằm trên

mặt đường, giữa màn tuyết càng lúc càng to, dưới ánh sáng đèn đường vừa
được bật, cô nhìn thấy một người đi xe máy đến gần cô, như người hùng cứu
mỹ nhân bước xuống từ bảy sắc cầu vồng.

Anh ấy đến rồi.
Tiểu Mạch nhìn đôi chân dài của anh bước đến gần cô và quỳ xuống.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt sau khi bỏ mũ ra - khuôn mặt đã vắng

bóng mười năm nhưng cũng mười năm đó chưa từng bị lãng quên trong lòng
cô.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, không nhìn rõ mặt Thu Thu nhưng cô

vẫn cảm nhận được đôi bàn tay mạnh mẽ của anh, nhấc bổng cô lên và đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.