MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 475

lãng quên đi? Bởi vì, không có một nhân vật nào để lại cho người đọc ấn
tượng sâu sắc. Tại sao chúng ta lại thích tiểu thuyết của Kim Dung? Không
phải chỉ là những tình tiết hấp dẫn gay cấn, mà hơn hết là những Quách
Tĩnh, Hoàng Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ, những nhân vật này có thể
làm cho người đọc khắc cốt ghi tâm cả cuộc đời. Đây mới chính là tiêu
chuẩn tôi nhận định một tiểu thuyết hay.

Tiểu thuyết giả tưởng, liệu có thể vừa có cốt truyện hay, lại vừa có thể có

nhân vật làm cho người ta ghi nhớ không?

Chuyển
“Mưa sát tuổi xuân”, câu chuyện bắt đầu từ năm 1995.
Trong sách tôi đã đề cập đến:
Năm 1995, Đặng Lệ Quân qua đời.
Năm 1995, Trương Vũ Sinh vẫn còn sống. Năm 1995, Mã Cảnh Thao bắt

đầu nổi tiếng trên màn ảnh.

Năm 1995, rất nhiều người nhớ đến “Chuyện tình Tokyo”.
Năm 1995, 7 giờ sáng ngày mồng 7 tháng 8.
Năm 1995, tôi đang làm gì?
Đây có lẽ là giai đoạn khó khăn buồn khổ nhất thời niên thiếu của tôi, vẫn

còn nhớ có một quyển sổ nhỏ luôn bên cạnh tôi, hàng ngày tôi đều bí mật
ghi lại những cảm xúc của mình, viết lại những dòng thơ những bài tản văn
vô cùng ngô nghê. Lúc đó tôi chưa từng nghĩ đến sau này cuộc đời mình sẽ
gắn với hai chữ “Nhà văn”.

Năm 2000, tôi viết bộ tiểu thuyết đầu tiên “Bắt cóc” được nhận giải

thưởng, vẫn nhớ câu đầu tiên là “Tôi bước ra từ thư viện thượng Hải, trong
lòng ôm quyển sách “Hồi ức những ngày đã qua”, nhưng tôi biết rõ rằng,
thực ra tôi chẳng có những ngày đã qua để mà hồi ức”. Tiếp đó, chính tại
cửa thư viện Thượng Hải, “Tôi” đã bắt cóc người con gái sau này được
“Tôi” yêu.

Bây giờ nghĩ lại đúng là không thể tưởng tượng được, tại sao lại cứ muốn

viết những chi tiết trong cuốn “Hồi ức những ngày đã qua” mình đang giữ
trong lòng? Bởi vì, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đọc hết hoàn toàn câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.