MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 151

Chư vị giai nhân thức thời cáo lui.

Cung Khanh không hề ngạc nhiên với sự trả thù của A Cửu, cung kính

thi lễ: “Công chúa mời hỏi.”

“Ngươi đã cứu Thẩm Túy Thạch như thế nào?”

Cung Khanh liền kể lại chuyện năm đó từ đầu chí cuối, cuối cùng bổ

sung một câu: “Nếu Thẩm Trạng nguyên không đề cập tới thì tôi đã quên từ
lâu.” Tỏ vẻ từ sau lần đấy hai người chưa từng gặp mặt.

An phu nhân nghe thế mới hiểu nguồn cơn khiến Cửu Công chúa bực

bội, bà ta kề tai A Cửu nói thầm: “Khi đó cô ta mười tuổi, Thẩm Trạng
nguyên mười ba.”

Cửu Công chúa nghe xong mới thấy thoải mái hơn. Bởi vì tuổi đó thực

sự không thể nảy sinh tình ý gì.

“Hôm đó hắn đến phủ nhà ngươi làm gì?”

“Để cảm tạ ân tình của mẫu thân tôi, muốn trả lại hai mươi lượng bạc

kia.” Cung Khanh cố gắng dùng lời gạt mình qua một bên.

“Ngươi muốn nhận sao?”

“Không.”

A Cửu nhíu mày: “Tại sao không muốn?” Không nhận tức là có ý

“dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Muốn nhận thì mới là hai bên không nợ
nần gì nhau, không dính dáng gì nữa.

Cung Khanh lập tức nói: “Vậy thần nữ về nhà sẽ nhận.”

A Cửu lườm: “Ngươi muốn tìm cớ gặp hắn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.