MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 17

Sau đám đông là một thanh niên cao ráo, đeo một mặt nạ trừ tà tầm

thường, nhưng đôi mắt lấp lánh như tinh tú có vạn dặm tầng mây cũng
không thể che mờ. Nàng như bị đôi mắt lấp lánh kia làm cho choáng váng,
tim như ngừng đập.

Bước chân của nàng đột ngột dừng lại, Nhạc Lỗi giống như vô tình đi

tới sau lưng nàng, lơ đễnh giơ tay, như là chỉnh lại ngọc quan trên đầu,
không ai kịp thấy hắn đã tháo mặt nạ của Cung Khanh thế nào.

Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ lỏng ra, vội giơ tay giữ lại.

May mà nàng nhanh tay, kịp thời giữ được mặt nạ ở sống mũi.

Nhạc Lỗi chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt.

Hắn xuất thân võ tướng, nhưng đọc không ít thi thư, văn chương lai

láng, vậy mà giây phút đấy chỉ hận không tìm được câu chữ nào để miêu tả
đôi mắt nàng.

Một cái nhìn như muốn nhấn chìm người đối diện.

Cung Khanh không thể hiểu nổi tại sao mặt nạ lại bị tuột, xem ra

người đeo mặt nạ trừ tà có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thì ra là nàng, hắn chắp tay cười một tiếng, đi khỏi đám đông.

Cung Khanh giữ mặt nạ, nói với Lam Nguyệt: “Sợi dây bị tuột, mau

buộc lại.”

Lam Nguyệt vội vàng buộc lại mặt nạ cho Cung Khanh, để tránh bị

tuột, còn cẩn thận thắt nút hai lần.

Lúc này, một thanh niên đeo mặt nạ Thần Nông đi thẳng tới, chắp tay

thi lễ: “Tại hạ đường đột, xin hỏi vị này có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của
An Quốc công phủ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.