MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 192

Thái tử điện hạ ung dung đến chậm, đi cùng hắn còn có Thẩm Túy

Thạch. Hai người một như sóng nước mùa xuân, một như hàn băng tỏa
sáng, đều là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy.

Thẩm Túy Thạch nhìn thấy A Cửu liền cung kính hành lễ, coi A Cửu

như chuyện công, lòng riêng xa cách.

Vỏ bọc hiền thục chín chắn của A Cửu sụp đổ trong nháy mắt, ngọn

lửa tức tối dần nhen lên, tại sao mỗi lần nhắc đến Cung Khanh giọng điệu
ấm áp trìu mến như gió xuân, mà mỗi lần nhìn thấy ta lại hiu hắt như chiều
thu?

Sở trường của A Cửu là kiếm cớ trút giận, bê đá đập chân người khác,

vì vậy một ánh mắt sắc bén như đao lướt đến Hiệt Phương Các, dừng lại
trước đài.

Cung Khanh đứng sau đám mỹ nhân, vừa khiêm tốn vừa ẩn mình, hận

không thể tàng hình luôn, Thẩm Túy Thạch vừa xuất hiện, nàng liền có linh
cảm không lành.

Mộ Thẩm Hoằng sờ cằm (vuốt râu … tưởng tượng ), cười như không

cười nói với Thẩm Túy Thạch: “Lễ hội hoa rõ ràng là của thiếu nữ, vậy mà
mẫu hậu lại cứ muốn chúng ta đến tham gia cùng, thật là sát phong cảnh.”

Thẩm Túy Thạch cũng không biết rốt cuộc là Độc Cô Hoàng hậu có

dụng ý gì, hắn là đàn ông, không tìm thấy chút liên quan nào với lễ hội hoa,
tới chỗ này, để trải nghiệm ý nghĩa mấy từ ngượng ngùng cô tịch sao?

Mộ Thẩm Hoằng cười nhìn đài cao, hoa thần Kiều Vạn Phương đứng

trên đài cao, dây tua phất phới trong gió, hoa cỏ cắt bằng giấy màu từ tay
Kiều Vạn Phương tung bay bốn hướng như một màn mưa hoa mỹ lệ, hoa
thần lộng lẫy đứng giữa đài làm trung tâm cho một cảnh đẹp hiếm có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.