MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 308

Cung Khanh giờ đã là thê tử của Duệ Vương, nhân duyên tốt có manh

mối từ nhiều năm trước cùng hắn, vì A Cửu mà đã tan thành mây khói.

Tức giận hụt hẫng đến cực điểm, khiến Thẩm Túy Thạch không muốn

nhìn đến A Cửu nữa, chỉ cảm thấy cô ta đã ra tay chém mất đoạn mỹ lệ
nhất trong nhân sinh của hắn, đau đến khắc cốt, lại chẳng thể biểu lộ, chỉ có
thể giấu ở trong lòng, lòng dạ đều như muốn nát tan.

“Vi thần cáo lui.” Chán ghét và căm hận A Cửu đến cực độ khiến sự

kiêu hãnh trong hắn bộc phát, không thèm nhìn xem A Cửu có muốn nói gì
không, hắn xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Cùng lắm thì trở về với áo vải
quần thô, đến từ đâu thì trở về nơi đấy, thiên hạ rộng lớn, tất có chỗ dung
thân.

Mộ Linh Trang im lặng đứng nhìn Thẩm Túy Thạch ngạo nghễ rời đi

trong im lặng, lòng thầm ngưỡng mộ, đấy mới là một nam nhi có chí khí.

A Cửu tức muốn khóc. Từ khi cha sinh mẹ đẻ, lần đầu tiên phải chịu

ấm ức đả kích, cô ta cũng biết sự khó chịu đè nén sắp bùng nổ.

“A Cửu.” Không biết từ khi nào, Độc Cô Hoàng hậu đã đứng sau lưng

cô ta, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại trìu mến thương hại.

A Cửu cố nén nước mắt.

“Hắn không phải lương phối của con.”

A Cửu không ngờ Độc Cô Hoàng hậu lại đột nhiên nói vậy, trong lúc

sợ hãi vội lau nước mắt, nói: “Tại sao mẫu hậu lại nói như vậy, không phải
mẫu hậu đã đồng ý hắn làm phò mã sao?”

“Đúng, đúng là ta đã đồng ý với con, nhưng theo lời nói cử chỉ của

hắn hôm nay, ta cảm thấy con gả cho hắn chỉ sợ là cả đời bất hạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.