“Điện hạ… a… ” Còn chưa dứt lời đã thấy hắn cắn xuống bầu ngực
căng tròn.
Hắn nói đứt quãng: “Đừng gọi điện hạ, gọi ca ca, phu quân.”
“Phu quân… ” thấy không trốn được nữa, nàng không thể làm gì khác
hơn là xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt run rẩy đưa tay thân mật, muốn dùng chiêu
thức Cung phu nhân truyền thụ.
Vừa đụng tới vật nóng rực kia, nàng liền thấy hoảng sợ, dù ngày nào
cũng ân ái mấy lần, nhưng ngượng ngùng chưa từng nhìn kỹ, giờ chạm đến
càng hiểu tại sao khó mà đón nhận. Nàng xấu hổ nắm vật kia đưa tay lên
xuống.
Một luồng tà hỏa bốc thẳng lên đỉnh đầu. Mộ Thẩm Hoằng hít một
hơi, vừa mừng vừa sợ, mấy lần ân ái nàng đều cự tuyệt ít nhiều, đây là lần
đầu tiên chủ động, dáng vẻ e lệ mất tự nhiên khiến hắn chỉ hận không thể
nuốt gọn ngay lập tức.
Tay nàng quá nhỏ, không cầm được, khó khăn lắm cũng chỉ được một
nửa, trêu chọc hắn càng thêm khó nhịn, nàng lại là lần đầu, ngượng ngùng
nửa chừng, kỹ thuật vụng về, không hạ hỏa được còn đổ thêm dầu vào lửa,
hắn gỡ tay nàng ra, tiến thẳng vào đào nguyên.
Cung Khanh thấy thế thầm sợ hãi, giãy dụa không chịu phối hợp,
nhưng chỉ khiến hắn thêm ham muốn, dù nàng nghẹn ngào xin tha cũng
không dừng tay.
Giây phút cuối cùng, nàng vòng tay ôm lưng hắn, xấu hổ nói: “Đừng
ra bên trong.”
Đang lúc mất hồn làm sao hắn nghe được nàng nói gì, nàng bị va
chạm nên nói không thành tiếng, chỉ như nũng nịu rên rỉ.