MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 419

Mộ Thẩm Hoằng xưa nay kiêu ngạo tự phụ, rất ít khi bị tổn thương

lòng tự ái, giờ như một cái dằm găm vào tim. Chiếm được thể xác nàng thì
đã sao, lòng nàng có chỗ nào cho hắn? Đến tận hôm nay nàng còn nghĩ đến
Thẩm Túy Thạch.

Ngay lập tức, một cơn ghen tuông lại bùng lên. Ghen với thần tử của

mình, để người khác biết hắn còn mặt mũi nhìn ai.

Hắn chắp tay đi vài vòng trong thư phòng, đầu óc tràn ngập hình ảnh

của nàng, ánh mắt nụ cười khiến lòng hắn cồn cào. Được một lát lại không
kiềm chế được mà về phòng.

Trong phòng nến đỏ chập chờn, hương trầm lượn lờ trong tĩnh lặng,

hắn bước nhẹ đến trước giường, vén màn.

Hắn cho là nàng đang đợi hắn, kết quả thấy nàng đã ngủ say, lòng

càng buồn bã, hiển nhiên nàng không đặt hắn trong lòng, đối với chuyện
hắn vui buồn đi hay ở nàng chẳng chút quan tâm, thản nhiên ngủ trước.

Hắn yên lặng nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, vừa yêu vừa hận.

Đáng giận nhất là, vừa nhìn thấy nàng lại không kìm nén được ý nghĩ thân
mật với nàng. Nàng mọi cách khước từ, chưa từng chủ động phối hợp hay
có thái độ vui vẻ, lúc nào cũng miễn cưỡng gượng gạo, chỉ muốn càng
nhanh càng tốt, có thể thấy tình cảm với hắn lạnh nhạt thế nào.

Hắn hít một hơi thật sâu, nằm xuống cạnh nàng, hương thơm thoang

thoảng, thật quá dày vò, hắn đau khổ kiềm chế ham muốn thân mật lần nữa.

Ai ngờ nàng bất ngờ trở mình, cánh tay ngọc vắt sang, đặt lên ngực

hắn, ngón tay còn vô tình vuốt ve hạt tròn đỏ.

Hô hấp hắn cứng lại, giữ cánh tay nghịch ngợm kia, chỉ chốc lát, chân

ngọc ngà lại vắt sang, không chút khách khí hạ xuống đùi hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.