Mộ Thẩm Hoằng mở quốc thư của Cao Xương Vương, sau khi xem
xong, đập mạnh một tay xuống long án, cười hai tiếng.
Vạn Vĩnh Hướng trước là giật mình vì tiếng đập bàn, sau lại thấy hắn
cười, không biết quốc thư viết gì, có thể khiến Thái tử điện hạ trước giờ
bình tĩnh có phản ứng đấy. Long uy khó dò, hắn cũng không dám ngẩng
đầu, lòng thấp thỏm bất an, ai ngờ một lát sau, Mộ Thẩm Hoằng lại bình
tĩnh hỏi một câu: “Đã thu xếp cho sứ thần Cao Xương Vương chưa?”
Vạn Vĩnh Hướng lập tức cung kính đáp: “Vi thần đã thu xếp cho sứ
thần ở dịch quán, danh sách cống lễ thần đã kiểm kê xong, nộp vào khố
phòng.”
“Khoản đãi sứ thần cho tốt, khanh lui ra đi.”
“Vi thần tuân mệnh.”
Sau khi Vạn Vĩnh Hướng lui xuống, Mộ Thẩm Hoằng cầm quốc thư
cười lạnh. Vài năm không cảnh cáo, thành ra táo bạo hơn rồi.
Ánh dương ấm áp, Tuyên Văn Đế nửa nằm trên ghế dài ở hậu điện,
dưới chân đặt một chậu than, người đắp chăn lông Tây Vực tiến cống. Trên
bàn nhỏ bên cạnh đặt mấy tấu chương Mộ Thẩm Hoằng đã phê hôm qua,
chọn mấy chuyện quan trọng nguy cấp để ông ấy xem qua.
Tuyên Văn Đế nhìn tấu chương con trai phê, lòng rất vui mừng. Từ
khi hắn mười sáu tuổi liền giao một vài chuyện cho hắn làm, ví dụ như
huấn luyện đội túc vệ Bí Tư Doanh bí mật trung thành, ví dụ như vi hành
kinh thành và các vùng lân cận, để thấu hiểu khó khăn của trăm họ, lớn
chút nữa thì giao ít chính sự cho hắn xử lý, tuy là để bản thân bớt việc,
nhưng cũng là rèn luyện bản lĩnh cho Mộ Thẩm Hoằng, giờ mượn cớ
dưỡng bệnh, ông ấy buông tay xem vài năm rèn luyện có kết quả thế nào,
quả nhiên không phụ kỳ vọng, xử sự điềm tĩnh tinh luyện, biết nâng lên đặt