MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 541

“Một là Duệ Vương.”

“Không được. Để hắn lãnh binh xuất chinh chẳng phải là như hổ thêm

cánh? Vạn nhất hắn và Cao Xương Vương cấu kết tạo phản?” Độc Cô
Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng mấy chữ “tiềm long tại uyên” của Duệ
Vương. Những năm gần đây, luôn âm thầm trấn áp hắn, tài học bản lĩnh của
Duệ Vương đều là cực phẩm, chỉ không có cơ hội thể hiện. Chính vì thế,
Tuyên Văn Đế vẫn có cảm giác áy náy với cháu mình.

“Người còn lại là Thái tử.”

Độc Cô Hoàng hậu vừa nghe phản đối càng kịch liệt hơn: “Không

được. Mang binh đánh giặc vô cùng hung hiểm, đao thương không có mắt,
tuyệt đối không thể để Hoằng nhi đi mạo hiểm.”

Tuyên Văn Đế đã biết sẽ bị phản đối, không có chút bất ngờ nào.

Để Mộ Thẩm Hoằng mang binh xuất chinh là chuyện Tuyên Văn Đế

đã suy nghĩ cặn kẽ. Thứ nhất Thái tử trẻ tuổi có thể tạo uy danh trên triều,
lợi cho tương lai nhất thống thiên hạ, thứ hai cũng có thể thần phục bốn
phương, khiến các nước lân bang sợ hãi kính trọng, không dám hành động
thiếu suy nghĩ.

Năm đó ông ấy dẹp loạn Cao Xương, chiến thắng trở về mới khiến

tiên đế đổi ý mà lập ông ấy làm Thái tử, sau khi đăng cơ trong triều thanh
bình, khắp nơi thần phục. Huống chi, mang binh đánh giặc cũng không
phải làm tên lính quèn tiên phong, chỉ cần bày mưu tính kế, điều binh khiển
tướng. Dù Mộ Thẩm Hoằng xuất chinh, cũng có vô số người bảo vệ, không
phải lâm vào hoàn cảnh quá nguy hiểm. Trong mắt Tuyên Văn Đế, Cao
Xương không phải cường địch mà là công cụ để con trai tạo uy danh.

Điều Độc Cô Hoàng hậu suy nghĩ chỉ có an nguy của con trai, bà ta

chỉ có một con trai duy nhất, quyết không để xảy ra sai lầm nào, đừng nói
ra chiến trường, chỉ là đứng xem cũng cảm thấy nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.