MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 579

Độc Cô Hoàng hậu hoàn toàn không ngờ ông ấy lại thẳng thắn như

vậy.

“Ngươi… ép trẫm cả đời, giờ chắc đã vừa lòng.”

“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nghĩ tận tâm tận lực hầu hạ

Hoàng thượng, mong Hoàng thượng sớm ngày bình phục.”

“Không cần. Trẫm kìm nén tâm sự cả đời, cuối cùng đã có cơ hội thực

hiện, trẫm chỉ muốn hắn đến hầu hạ.”

Độc Cô Hoàng hậu nghe mà kinh hãi.

Tuyên Văn Đế hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi nói: “Để hắn canh

hoàng lăng cho trẫm ba năm.”

Độc Cô Hoàng hậu đứng bật dậy, khó mà tin được.

“Trẫm không thích nữ nhân, vì thế trước kia mới nhận lời thề độc.

Ngươi đã hiểu chứ.”

Độc Cô Hoàng hậu toàn thân run rẩy, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ tâm

đè nặng bà bao năm qua chỉ là một trò cười không hơn không kém.

Tuyên Văn Đế nằm đó, bình tĩnh, thoải mái, như thể nói xong bí mật

đời này, giờ đã siêu thoát viên mãn.

Nước mắt tràn mi, khiến Độc Cô Hoàng hậu không nhìn rõ người nằm

đó nữa, đây là người chung chăn chung gối suốt nửa đời người đấy ư, đến
tận lúc chết mới biết được tâm sự của ông ấy, bí mật của ông ấy, mới biết
bản thân canh cánh cả đời chẳng qua chỉ là lầm đường lạc lối.

Tuyên Văn Đế nói: “Vợ chồng một hồi, một lần cuối cùng này… hoàn

thành cho trẫm đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.