MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 605

Đêm đó đột nhiên có tuyết rơi, lúc bình minh đất trời trắng xóa, mấy

tia rét buốt xuyên qua khe cửa. Độc Cô Hoàng hậu nhìn màn tuyết trắng
lạnh lẽo, lòng càng thê lương tịch liêu.

Rửa mặt xong, Cung Khanh đến thỉnh an, vừa gặp liền hỏi: “Mẫu hậu,

Thái tử đã có tin tức gì chưa ạ?”

Độc Cô Hoàng hậu vẻ mặt tối tăm, lắc đầu.

Cung Khanh hụt hẫng không thôi, cứng rắn đè nén lo lắng bất an trong

lòng, ngược lại còn an ủi Độc Cô Hoàng hậu: “Mẫu hậu yên tâm, không có
việc gì.”

Đúng lúc ấy, Minh Vũ đi vào bẩm: “Bẩm nương nương, triều thần cầu

kiến ở Thừa Càn Môn.”

Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng long thể

khiếm an, không gặp bất cứ ai.”

“Nương nương… ” Minh Vũ thần sắc bất an, thấp giọng nói: “Tất cả

văn võ bá quan quỳ gối cầu kiến ở Thừa Càn Môn, bọn họ nói… “

“Nói cái gì?”

“Nói nếu Hoàng hậu nương nương không ra gặp thì sẽ xông vào

cung.”

Độc Cô Hoàng hậu giận dữ đứng bật dậy: “Muốn làm phản sao?”

Minh Vũ nơm nớp lo sợ nói tiếp: “Nương nương bớt giận, bọn họ

nói… nói… Hoàng thượng… Hoàng thượng đã… “

Minh Vũ không dám nói tiếp.

Cung Khanh cả kinh, Độc Cô Hoàng hậu cũng giật mình, “Nói mau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.