Cung Khanh nghe được mấy chữ “có bầu” thì giật thót tim. Theo bản
năng nàng áp tay lên bụng, dịu dàng nói: “Vương gia định xử lý đứa con
trong bụng ta thế nào?”
Mộ Chiêu Luật không ngờ nàng lại chủ động đề cập đến vấn đề này,
hắn hơi ngẩn người một chút. Một lúc sau, hắn nhìn nàng ẩn ý: “Còn tùy
vào chuyện Khanh Khanh đối đãi với ta thế nào.”
Lời thì bùi tai thế nhưng lòng hắn đã quyết từ lâu, đứa bé này không
thể giữ lại, nhưng lúc này chưa phải lúc lật bài ngửa, hắn chưa muốn Cung
Khanh hận hắn, chỉ cần giữ nàng bên cạnh, thiếu gì cách khiến nàng bất cẩn
sảy thai.
Cung Khanh thông minh tinh tế, tất nhiên biết được tình cảnh hiện tại
của bản thân, cũng có thể đoán được ý đồ của hắn. Nàng dịu dàng nói:
“Người không phải cỏ cây, sao nỡ vô tình, ngày đó không thể gả cho
Vương gia, lòng Khanh Khanh tiếc nuối không thôi. Nếu Vương gia không
chê Khanh Khanh hoa tàn liễu bại, Khanh Khanh cam tâm tình nguyện đi
theo Vương gia. Đứa bé này không sinh ra thì hơn.”
Duệ Vương ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ rằng Cung Khanh sẽ nói
thế, hắn hỏi ngược lại: “Thật sao?”
Cung Khanh nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không lẽ
Vương gia không muốn kết quả này?” Nàng vạch trần ý đồ của hắn, thật sự
khiến Duệ Vương có chút bối rối.
Hắn khẽ cười: “Vì tương lai của hai chúng ta, không có đứa bé này tất
nhiên là không thể tốt hơn, ta chỉ không nghĩ Khanh Khanh lại không tiếc.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Có gì phải tiếc. Chỉ là ta thân thể yếu
đuối, nếu Vương gia thương tiếc Khanh Khanh, xin ngài thỉnh Tiết ngự y
trong cung đến xử lý.”