Duệ Vương sảng khoái nhận lời: “Được.”
Hắn không ngờ nàng lại thức thời đến thế, chủ động từ bỏ đứa bé này,
quả là lựa chọn tốt.
“Vương gia, lúc này nên lấy đại cục làm trọng, Vương gia nên đi ổn
định tình hình triều đình trước, xong hãy vời Tiết ngự y.”
“Theo ý Khanh Khanh.” Nếu nàng đã đồng ý từ bỏ đứa bé này, chậm
thêm vài ngày cũng không phải vấn đề gì, sau khi hắn đăng cơ, dàn xếp
thỏa đáng, quay lại xứ lý mầm hậu hoạn này vẫn kịp, dù sao nàng đã ở
trong tay hắn, trốn đâu cho thoát.
Đáy lòng Cung Khanh sợ nhất là Duệ Vương âm thầm thủ tiêu đứa
con của nàng, lật bài ngửa thế là để chiếm thế chủ động. Có thể khiến Duệ
Vương tạm thời yên tâm với nàng, không vội xuống tay, dù có xuống tay
cũng không âm thầm tiến hành, nàng cũng không phải phòng bị từng giây
từng phút. Ngộ nhỡ không kéo dài thời gian được đến lúc Mộ Thẩm Hoằng
trở về, mượn y thuật của Tiết Lâm Phủ hẳn là cũng có thể che dấu một thời
gian.
Tóm lại, vô luận thế nào nàng cũng phải bảo vệ đứa con này, đây là
cốt nhục của Mộ Thẩm Hoằng và nàng, vì đứa con nàng có thể hy sinh
mạng sống bản thân.
Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa một biệt viện.
Duệ Vương xuống xe, đưa tay đỡ Cung Khanh. Lập tức có một người
ra đón như quản gia.
Mộ Chiêu Luật căn dặn: “Kiều Thất, phái người hầu hạ nương nương
thật tốt. Không có chỉ lệnh của ta, nội bất xuất ngoại bất nhập.”
“Nô tài tuân mệnh.”