MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 72

Thủ phạm là chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái Mộ Thẩm Hoằng,

chiếc nhẫn đó có sợi vàng quấn thành hoa văn như ý, váy của Cung Khanh
nhiều nếp gấp lại mỏng manh như cánh ve, vừa rồi đã mắc vào nhẫn.

Mộ Thẩm Hoằng không kiềm chế cười một tiếng trầm thấp.

Hắn không cười thì thôi, tiếng cười này khiến Cung Khanh vừa thẹn

vừa quẫn, vì vậy không nhịn nữa ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt mỹ nhân xấu hổ giận dữ mà không dám nói gì khiến nụ cười

hắn đóng băng, không ngờ trên đời lại có đôi mắt linh hoạt trong sáng như
thế, như cất giấu những nét duyên ngầm, khiến người khác không thể dời
mắt.

Cung Khanh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt lấp lánh như

bóng trăng dưới nước, tuy trong mà sâu không thấy đáy. Lòng nàng càng
lúc càng căng thẳng, cuống lên mới giằng váy ra khỏi chiếc nhẫn ngọc, vì
dùng sức, lớp lót bằng sa màu lục cũng rách luôn.

Mộ Thẩm Hoằng lại cười, quay đầu nói với thái giám Lý Vạn Phúc:

“Đi tìm một cỗ kiệu, phái mấy túc vệ hộ tống Cung tiểu thư về trước.”

Dứt lời, hắn lại quay người nhìn Cung Khanh cười cợt: “Ta sẽ bồi

thường cái váy của nàng.”

Sau đó, thản nhiên đi mất.

Cửu Công chúa chứng kiến Cung Khanh chật vật, cười đến không

đứng thẳng được, hiếm khi thấy kinh thành đệ nhất mỹ nhân mất mặt, thật
sảng khoái.

Cung Khanh che vết rách lòng thầm hộc máu, hừ, đúng là anh nào em

nấy. Một người làm rách váy người ta còn cười cợt vui vẻ, kẻ thì hả hê xem
người khác thành trò cười, rõ ràng là rất vui sướng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.