NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 72

Thiếu niên một đầu tóc vàng, trên cổ treo một cánh tay, một tay khác

đang chống gậy. Không còn cách nào khác, chân cậu ta cũng bị gãy rồi, chỉ
có thể như vậy, có người đứng hai bên để đỡ cậu ta, sợ cậu ta không cẩn
thận té ngã.

Thấy Hàn Húc, lông vàng kêu lên một tiếng rồi trực tiếp nào qua,

không hề có hình tượng mà ôm lấy chân Hàn Húc, khóc hô: "Đại ca, đại ca,
em sai rồi, anh tha thứ cho em đi."

Thấy thế, mọi người vậy xem liền chấn động.

Lông vàng này ở trường học có thể coi là nhân vật phong vân, tên là

Hà Kiến Nhất, cũng là học sinh cao trung, có tiếng là thiếu niên bất lương,
đánh nhau ẩu đả, ngay cả giáo viên cũng không làm gì được cậu ta.

Chính là hiện tại, cái người đối với ai cũng lỗ mũi hướng lên trời,

thoạt nhìn không dễ chọc, lại ôm chân Hàn Húc làm trò quỷ khóc sói gào.

"Đây là tiền lần trước em lấy của anh, có 500 đồng, em còn thêm cho

anh!"

Hà Kiến Nhất khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, không có chút

hình tượng, quả thực là rất đáng thương, người không biết còn tưởng Hàn
Húc bắt nạt cậu ta.

"Đây là làm sao vậy." Hàn Húc vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu mau đứng lên,

đừng như vậy."

"Em không đứng dậy không đứng dậy!" Hà Kiến Nhất dùng sức lắc

đầu, lại ôm chân Hàn Húc không bỏ, "Trừ phi anh tha thứ cho em, bằng
không em sẽ không đứng dậy."

Hàn Húc mỉm cười: "Cậu đang uy hiếp tôi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.